Header Ads

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương I - Phần 2




Chương I - Phần 2
Một bà mẹ đến xin tôi cầu nguyện cho con gái bà là vũ nữ trong một hộp đêm. Tôi trả lời rằng: tôi rất vui mừng và tạ ơn Chúa vì con bà đang sống như vậy.
Bà nhìn tôi kinh ngạc.
-  Cha đừng nói rằng con phải cám ơn Chúa vì đứa con gái đã quên hết thuần phong mỹ tục và chỉ còn biết nhạo báng tôn giáo. Con phải cám ơn ma quỷ thì có, chớ không nên cám ơn Thiên Chúa tình yêu.
Người mẹ này bị đặt trước một lựa chọn cam go. Suốt cả đời, bà chỉ biết cám ơn Chúa vì những điều tốt lành, còn bao nhiêu điều dữ bà cho là ma quỷ bày đặt ra. Chúng tôi cùng tìm lại trong Thánh Kinh những đoạn nói rằng Chúa có thể biến mọi sự nên lành với những ai yêu Người và tin cậy nơi Người; và những đoạn nói rằng: chúng ta phải biết ơn Chúa, dù gặp cảnh gian nan nào đi nữa. Tôi nói với bà:
- “Bà vẫn có thể nghĩ rằng: con bà đang ở dưới quyền kiểm soát của ma quỷ - nhưng vì bà thiếu tin vào uy quyền vô tận của Thiên Chúa, Chúa cũng khó thực hiện kế hoạch tuyệt hảo của Người trên con bà.
Nhưng trái lại, bà cũng có thể tin rằng chính Chúa đang hoạt động và cảm tạ Chúa về mọi sự. Nhờ vậy bà để cho uy quyền của Chúa có dịp can thiệp và hoạt động trong cuộc sống con gái bà”.
Cuối cùng, bà mẹ đau khổ thưa tiếp:
- Con không hiểu được, nhưng con muốn tin rằng Chúa biết rõ điều Chúa làm và con sẽ cám ơn Người.
Sau một lúc cầu nguyện chung, bà ra về với một sự bình an mới trong lòng.
Bà thú nhận với một nét mặt hân hoan:
- “Đây là lần đầu tiên mà con không lo lắng cho đứa con gái của con”.
Sau đó, bà kể cho tôi nghe điều đã xảy ra.
Ngay trong đêm chúng tôi đã cầu nguyện chung thì con gái bà, như mỗi tối, đang khiêu vũ hầu như khỏa thân trên cái bục nhỏ, thì một chàng thanh niên bước vào vũ trường. Anh lại gần cô, nhìn thẳng vào mặt và nói:
-  “Chúa Giêsu yêu cô!”
Cô vũ nữ này đã quen nghe đủ mọi thứ ngôn ngữ của đàn ông, nhưng cô chưa bao giờ nghe một câu như vậy. Cô bước xuống khỏi sân khấu và lại ngồi gần chàng trai. Cô hỏi:
-  “Tại sao anh lại nói như vậy?”
Anh ta thuật lại là đang khi đi ngoài đường, anh cảm thấy Chúa thúc giục anh đi vào nơi này để nói cho cô vũ nữ rằng Chúa Giêsu đang muốn tặng cô ân huệ nhưng-không của cuộc sống vĩnh cửu.
Như bị sét đánh ngang tai, cô ấy nhìn anh ta và rưng rưng nước mắt. Cô bình tĩnh nói:
-  “ Tôi muốn được sự sống ấy”.
Và ngay tại bàn ăn của hộp đêm đó, cô đã lãnh nhận sự sống.
Ca ngợi Chúa không phải là một liều thuốc, một thần dược luôn luôn hiệu nghiệm làm phép lạ. Đó là một cách sống đặt nền tảng vững chắc trên lời Chúa.
Chúng ta ca ngợi Chúa vì hoàn cảnh đang có, chứ không phải chỉ ca ngợi Chúa khi thấy kết quả.
Khi nào chúng ta chỉ ca ngợi Chúa với hy vọng, chúng ta tự lừa dối mình, và chúng ta có thể chắc chắn rằng chúng ta đang được đổi mới và hoàn cảnh cũng không được đổi mới.
Nền tảng của sự ca ngợi là chấp nhận toàn diện hiện tại một cách vui vẻ. Coi hiện tại đó như ở trong chương trình ý định hoàn hảo của Thiên Chúa tình yêu. Ca ngợi không căn cứ trên điều chúng ta suy nghĩ hay hy vọng sẽ xảy đến trong tương lai.
Đó là một định luật cụ thể của ca ngợi.
Chúng ta ca ngợi Chúa, không phải vì những gì chúng ta hy vọng sẽ xảy đến cho chúng ta và chung quanh chúng ta, nhưng vì Chúa là Chúa, ngay ở chỗ chúng ta đang đứng.
Một điều chắc chắn là khi chúng ta thật tình ca ngợi thì đang xảy ra một sự gì đó. Uy quyền của Chúa, xuất hiện trong hoàn cảnh chúng ta đang sống, và chúng ta nhận ra, không chóng thì chầy, một sự thay đổi trong ta và nơi người khác. Sự thay đổi đó tạo nên niềm vui và một hạnh phúc ngay chính giữa một hoàn cảnh bế tắc; hoặc là chính hoàn cảnh cũng sẽ đổi thay. Và sự thay đổi đó luôn luôn là hậu quả của sự ca ngợi, chứ không phải là lý do để ca ngợi. Ca ngợi không phải là mặc cả. Chúng ta không nói: “Lạy Chúa, con ca ngợi Chúa, sau đó Chúa chúc lành cho con nhé!”
Ca ngợi Chúa là tìm hạnh phúc của chúng ta nơi Chúa như tác giả của Thánh Vịnh đã viết:
“ Hãy tìm niềm vui trong Chúa,
Dâng cho Chúa trọn cả con đường,
Mọi ước vọng để Ngài chỉ huy hướng dẫn”   (TV 37,4)
Hãy chú ý đến thứ tự trong câu này, chúng ta không bắt đầu lập danh sách tất cả các ước muốn của chúng ta rồi mới tìm cách vui trong Chúa, với mục đích được toại nguyện. Nhưng chúng ta bắt đầu tìm khoái lạc nơi một mình Chúa mà thôi, và một khi chúng ta được sung mãn và hỷ hoan trong Chúa, chúng ta sẽ dần dần khám phá ra rằng: tất cả chỉ là thứ yếu. Nhưng Chúa vẫn muốn ban cho ta những gì lòng ta ao ước. Đó là tất cả ý định của Người và kế hoạch của Người trên ta.

Không có nhận xét nào