Kho báu của tuổi trẻ
Chiến trường thử thách người dũng cảm, cơn giận thử thách người khôn ngoan, gian nan thử thách người bạn thật (Ngạn ngữ Nga)
Nhận
tin nhắn của bạn, tôi nửa buồn nửa vui. Buồn vì bạn và nhóm đã mất đi
một trị giá lớn tài sản, gồm hơn 10 chiếc xe máy bị trộm rinh đi trong
đêm tại khu nhà trọ, nhưng vui vì tình thân bạn có được sau khi mất của.
Bạn
kể, trước đây tuy thuê chung một dãy nhà có khu vực để xe chung, nhà
bếp, phòng ăn chung, nhưng tương quan giữa các bạn khá lỏng lẻo. Mười
hai cô gái dễ thương ở cùng nhau trong 3 phòng, coi nhau như bạn. Cuộc
sống êm trôi, mỗi ngày đi làm về, sau khi dắt xe vào chỗ, mỗi người đều
vội ‘bay’ thằng lên phòng, không suy nghĩ gì hơn. Nếu có gặp nhau ở đâu
đó, chỉ vài câu hỏi chào vu vơ, vô tư lự. Cho đến một đêm, khi trời gần
sáng, 12 cô gái tá hỏa phát hiện các chiếc xe không cánh mà bay.
Một
cơn sốc thực sự, choáng ngập tâm hồn, vì không ai ngờ sự thể này, cũng
chẳng bao giờ ai giả thiết đến … rồi sau cơn choáng ấy, là khoảng lặng
của những suy tư và phản tỉnh, có biết bao điều phải nhìn lại ???
Bây
giờ thì bầu khí nhà trọ khác hẳn rồi. Các bạn quan tâm hơn đến việc
chung, thăm hỏi nhau thường xuyên, qua phòng nhau chơi, cùng rủ nhau đi
ăn tối chung, và chỉ một tiếng động nhỏ cũng đủ để mọi người nhỏm dậy.
Cảm động hơn nữa là sự sẵn lòng và thiện ý giúp nhau trong tình cảm khó
khăn. Cụ thể là hễ người nào mượn được xe máy, thì vui sướng cho bạn
khác quá giang đến chỗ làm nếu cùng tuyến đường, còn người đã mua xe đạp
mới cũng tìm cách đưa bạn đến trạm xe buýt bớt thời gian đi bộ.
Nói chung, sự cố mất của trả lại họ nhiều thứ, nhưng thứ quí giá nhất phải kể đến là tình bạn.
Tôi
chợt nhận ra đó là một tình cảm rất đáng trân quí vì là kho tàng tuổi
trẻ, trong đó các bạn tôi đã tìm thấy sự vị tha khả năng đi sâu vào lòng
người, sự tươi vui, nỗ lực, khả năng thấu hiểu và chấp nhận lẫn nhau,
sự nâng đỡ trong lúc gặp khó khăn. Chẳng thế mà sách Huấn Ca đã
viết : ‘Ai tìm thấy một người bạn, là tìm thấy một kho tàng’ (Huấn Ca
6,14)
Biến
cố xảy ra trong nhóm bạn tôi đã khiến tôi suy nghĩ miên man ‘Tôi có
những người bạn đích thực không, và tôi có đang sống tình bạn như thế
nào ?’.
Nếu
kể ra, bạn tôi hiểu lầm, nhưng dường như nó chỉ theo kiểu ‘bầy đàn’ tức
là ăn theo nhau, chứ chẳng vì lý tưởng nào cả. Nhất là qua Facebook.
Danh sách các bạn ngày càng dài ra. Chỉ có điều, tôi chưa cảm thấy ai là
‘bạn tâm giao’ mọi chia sẻ rất ‘thời vụ’ và mang tính hưởng ứng vô
tình, không bền vững. Đôi lúc, những comment vô tình làm tim tôi đau
nhói, hoặc khen ngợi làm tôi bốc lên tới trời. Nhưng căn bản trong tôi
vẫn là sự trống rỗng..
Trong
quá khứ, tôi tâm đắc với sứ điệp cho rằng xã hội là một khu rừng rậm
nhiều ác thú, mà sự thành công chỉ dành cho người mạnh và khôn ranh hơn.
Thế nên, rất dễ để tìm bè mà không dễ để tìm bạn.
Nhịp
sống nhanh và thực dụng khiến tôi nghi ngờ câu nói : ‘Tình bạn có thể
đi đến tình yêu và không có điều ngược lại’. Nói đúng ra, thời buổi kỹ
thuật số không cho phép tôi chần chừ, do dự. Ngay từ tuổi tiểu học tôi
đã đọc sách dạy trang điểm. Tuổi đầu trung học tôi đã được dạy về phá
thai hay cách thức để tránh thai. Và cuối cấp trung học tôi bị ‘sét
đánh’ với mối tình vài ngày. Hình như tiến trình làm người của tôi thiếu
đi khoảng thời gian dành cho tình bạn.
Với
một tổng hợp kinh nghiệm sống như thế, đối với tôi ‘tình bạn’ thật là
cái gì đó ‘xa xỉ và không tưởng’. Tuy nhiên, câu chuyện ‘mất-được’ xảy
ra với nhóm của người bạn khơi lên trong tôi niềm thao thức và khát vọng
về một tình bạn thật, đầy ắp niềm tin và trách nhiệm, phấn khích và làm
cho thăng tiến. Tôi ước gì mình biết dành thời gian để tìm kiếm và trải
nghiệm về một tình bạn thật. Bởi tôi tin, đó là con đường đúng để tôi
có thể đạt đến tương quan thực sự với người khác.
Giờ
đây, khi định nghĩa về tình bạn, tôi thích câu nói : ‘Chúng ta không
thể gọi những con người không có cánh là thiên thần, nên chúng ta gọi họ
là bạn.’
Vô Ảnh
Post a Comment