Thanh The Hy Te Tuyet Voi 20
CHƯƠNG 20 : THÁNH LỄ, NGUỒN
GIA TĂNG ÂN SỦNG ĐỜI NÀY VÀ ĐEM LẠI
VINH QUANG ĐỜI SAU
Tại khắp thôn làng, thị trấn, bất
kể to hay nhỏ, quan trọng nhiều hay ít,
đâu đâu cũng có một cái chợ họp hằng ngày hay chỉ vào những ngày
nhất định, ở đó người ta bày bán đủ thứ mọi thực phẩm và vật dụng hữu ích. Thánh Đường, và
thậm chí Thiên Đường, cũng
họp
chợ mỗi ngày để cung ứng món hàng có giá trị nhất cho người mua – đó không là gì khác ngoài Ân Sủng và
Vinh Quang bất diệt của Chúa. Ở điểm này, độc giả có thể chắc chắn: Đây là những điều vô giá, làm sao có ai tìm được phương cách hữu hiệu để mua cho
được? Bạn chẳng cần phải băn khoăn gì hết. những điều ấy quả là vượt tầm
với của con người vốn phải chết, nhưng nay đã được đặt vào trong tầm tay
chúng ta, thậm chí chúng
ta có
thể có được mà chẳng mất đồng nào. Ngôn sứ Isaia đã nói: Dầu không
có tiền bạc, cứ đến mua mà dùng; đến mua rượu mua sữa, không phải trả đồng nào (Is 55,1). Thiên Chúa luôn ban cho chúng
ta Ân Sủng và Vinh Quang, nhưng hiếm khi được dồi dào như vào lúc cử hành
Thánh Lễ. Vậy trước khi đi
sâu vào vấn đề, chúng ta cần hiểu rõ hơn…
ÂN SỦNG LÀ GÌ?
Ân
Sủng là quà tặng thiên nhiên nhờ đó con người được trở
nên công chính, sống đẹp lòng Chúa và đáng được hưởng cuộc sống trường sinh. Ân Sủng thấm nhuần
trong linh hồn nhờ Bí Tích Thánh Tẩy không bao giờ lìa xa ta, trừ khi bị xóa sach đi vì phạm tội trọng. Ân Sủng có hai dạng: Ơn thánh hóa và Ơn hiện sủng.
Với dạng thứ nhất,
chúng ta được cứu ra khỏi tình trạng
tội
lỗi hư mất để được vào trong tình trạng Ân Sủng: từ kẻ tội lỗi nên người
công chính; từ dòng dõi bị tru diệt nên con cái Thiên
Chúa và thừa hưởng gia
nghiệp
Thiên quốc. Với hiện sủng, con người lớn lên trong ân sủng nhờ thực thi những việc lành phúc đức.
Ân
sủng quý giá biết chừngg nào! Thánh Toma Aquinô nói: “Chỉ một ân
sủng
thôi thì cũng đủ tốt lành hơn hết mọi việc lành của toàn thế giới,” Giá
như một thiên
thần phải nói về giá trị thực sự của ân sủng Thiên
Chúa, có lẽ Người buộc phải thừa nhận rằng một giọt ân sủng nhỏ nhất cũng trổi vượt hơn tất cả vàng, bạc, đá quý và mọi của cải trên khắp thế trần. Thật là khó tin điều
này, và cũng thật khó hiểu, nhưng đó
là sự thật không
thể
chối cãi. Bởi bất kỳ
ai có được một lượng bé nhỏ nhất ân sủng cũng đáng được nên bạn hữu của Chúa
và nếu người đó chết trong ân sủng ấy, Thiên Chúa sẽ ân ban chính Người cho kẻ đó, như Chúa đã nói với
tổ phụ Abraham: Ta là khiên thuẫn che
đỡ
cho ngươi: phần thưởng của
ngươi sẽ
rất lớn (St 15,1). Vì
vậy, bởi lẽ mọi kho tàng trên trời dưới đất đều nằm ở trong tay Chúa,
hay đúng hơn là kho tàng này còn vượt xa mọi
kho
tàng trên trời dưới đất, nên điều tất yếu là nếu
người đó
chân thành cộng tác với ân sủng và nhận được chính Chúa làm phần
thưởng, người đó nhận được trăm ngàn lần nhiều hơn phần có thể nhận được từ trần gian với tất cả sự giàu sang của nó.
Đằng khác, nên nhớ rằng đối với một Kitô hữu tốt lành, mỗi khi thực hành
một việc lành, ân
sủng của Chúa tăng triển thêm lên nơi
người đó, chẳng cứ là
việc
trọng đại, nhưng chỉ cần là việc lành dù
chẳng có nhiều ý nghĩa, thậm chí chỉ là những ý nghĩ, khát vọng
đạo đức mà thôi. Mọi ý nghĩ, lời
nói và việc làm như vậy làm gia tăng ân sủng Chúa
trong linh hồn, mỗi cái đáng hưởng một sự gia tăng ân sủng trong hiện tại và phần thưởng lớn lao sau này, như chính Chúa phán: Ai cho một trong những kẻ bé nhỏ này uống,
dù chỉ một chén nước lã thôi, vì kẻ ấy là môn đệ Thầy, thì Thầy bảo thật anh em, người đó
sẽ không mất phần thưởng đâu (Ht 10,42). Có thể nói, người đó sẽ nhận
được niềm vui lớn hơn cùng Vinh quang Thiên quốc; Chúa ân ban chính
Người một cách sung mãn hơn. Kẻ đó được biết Người rõ hơn, yêu Người thắm thiết hơn và được chiêm ngưỡng Người cách gần gũi hơn. Giờ đây
chúng ta nhận biết rằng ân sủng Chúa
thật
dễ đón nhận biết bao và rằng kẻ năng tìm đến với ân sủng cũng
đạt được phần thưởng lớn lao vô ngần, thế còn kẻ chẳng cố gắng làm điều lành và phụng sự Chúa với hết linh hồn và trí
khôn thì sao?
HÃY NHÌN XEM NHỮNG ĐIỀU KỲ DIỆU DO ÂN SỦNG TÁC ĐỘNG
TRONG LINH HỒN
Trước hết, ân sủng khoác cho linh hồn một vẻ đẹp tuyệt vời, làm cho nó nên thật xinh tươi và lôi cuốn, đến nỗi vẻ đẹp của mặt trời, các vì sao, muôn
loài
hoa, và của chính con người cũng chẳng thể sánh bằng. Chiêm ngưỡng một linh hồn trong tình trạng ân sủng
ta buộc phải
thừa nhận rằng khi
đem so sánh, thời vẻ đẹp trong thiên nhiên chẳng đáng kể gì. Chính Thiên
Chúa cũng thấy vui thích
nơi linh hồn ấy, và thà rằng trời đất có biến mất đi còn hơn vẻ
đẹp của linh hồn bị băng hoại vì tội trọng. Ngay cả khi ân sủng với một mức độ ít nhất cũng góp phần tạo nên vẻ đẹp ấy và còn được tăng tiến thêm lên
nhờ
mỗi ân sủng được ban
thêm.
Vì
thế ãn sủng khiến
cho linh hồn được Thiên Chúa quý trọng, được hiệp
nhất
với Chúa trong tình bằng hữu khăng khít, dịu dàng và thân thương. Linh hồn, khi được trang điểm bằng ân sủng. trở nên thật quý giá đối với Chúa đến
nỗi Người vui thích ngự trong linh hồn ấy hơn là trên Thiên Đình, miễn là nó đáp trả xứng đáng tình yêu của Người. Và ngay cả khi linh hồn không thực hiện phần vụ của mình. Người
cũng chẳng thoái lui cho đến khi nó tự tách
mình
xa khỏi Người vì
phạm tội trọng. Lúc đó Người miễn
cưỡng từ
bỏ nó và cảm nghiệm sự bất trung này sâu xa hơn mức độ con người và thiên thần có
thể
tỏ bày. Thực ra Người chẳng hoàn toàn từ bỏ linh hồn đó, nhưng kiên
nhẫn
đứng chờ ở trước cửa và thỉnh thoảng lại gõ
cửa
để mong có thể lại được vào,
như chính Người đã nói: Này đây Ta đứng trước cửa mà gõ. Ai nghe
tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta (Kh 3,20).
Bởi
vì giữa Chúa và linh hồn tồn tại một mối tình bằng hữu, nên chẳng
có gì phải ngạc nhiên về lòng quảng đại của Người. Linh hồn được tham dự vào sự giàu sang rất mực phong phú của Người. Người ban cho nó ân đức, lòng đạo hạnh, niềm an ủi, những ao ước lành thánh và niềm vui. Người bênh đỡ và tăng cường sức mạnh, chỉ huy và dẫn dắt nó; Người còn trao ban chính mình cho nó để nó được nên một với Người, như Kinh Thánh chép rằng: Thiên
Chúa đã ban tặng chúng ta những gì quý báu và trọng đại Người đã
hứa, để nhờ đó anh em được thông phần bản tính Thiên Chúa (2Pr 1,4). Há chẳng phải những điều chúng
ta
vừa nói quả là những lời hứa quý giá và quà tặng hết sức thú vị sao? Nếu thiện chí và ân huệ của các ông hoàng bà chúa còn được người ta nỗ lực tìm kiếm và đánh giá cao, thì ta cần phải quyết tâm ao ước và bằng mọi giá đạt được tình thương và
ân sủng của Chúa biết dường
nào!
Sau
hết, linh hồn được trở nên cao quý nhờ ân sủng Chúa tới mức không
những nó trở thành bạn hữu của Người, mà còn thực sự nên con của Người nữa. Quả là một vinh dự gấp ngàn
lần khi linh hồn được Đấng
Tối Cao nhận làm con của Người. Kinh ngạc
trước sự hạ cố này, thánh Gioan
phải
kêu lên: Anh em hãy xem Chúa
Cha yêu chúng ta dường nào: Người yêu đến nỗi cho
chúng ta được gọi là Con Thiên Chúa – mà thực sự chúng ta là con Thiên
Chúa (1Ga 3,1). Thánh Phaolô còn thêm rằng; Vậy đã là con, thì cũng thừa kế
với Đức Kitô (Rm 8,17). Sự vĩ đại vô biên của Thiên Chúa là điều vượt quá trí tưởng tượng của ta thế nào thời ta lại càng không thể hiểu được vinh dự quá
đặc biệt được làm con, là thừa kế của Thiên Chúa.
Lời
giải thích vắn tắt sau đây cho ta hiểu
được phần nào sự cao quý của ân
sủng
Thiên Chúa và vì sao ta cần nỗ lực đạt được
điều đó. Ơn thánh hóa có
được nhờ sám hối; ơn hiện sủng, gia tăng ân sủng, là phần thưởng cho mỗi
việc lành chúng ta thực hiện trong tình trạng ân sủng. Việc làm càng tốt đẹp
và việc
thực
hành càng hoàn
thiện bao nhiêu thời ân sủng đáng được càng lớn lao
bấy nhiêu. Bởi thế ta có thể luận
ra được rằng các ân sủng lớn có thể nhận được nhờ tham dự Thánh Lễ cách sốt sắng, vì đó là một trong những
việc tốt lành nhất trong mọi việc lành như chúng ta đã nhận định. Hơn nữa, các nhà
thần
học đều dạy rằng Thánh Lễ làm gia tăng ân sủng Chúa
và vinh quang
Thiên Quốc.
THÁNH LỄ ĐEM LẠI NHIỀU CÔNG PHÚC
Các
nhà thần học cho biêt rằng: “Không chỉ có vị Chủ Tể mà cả các người thuộc hàng ngũ giáo dân tham dự Thánh
Lễ cũng được hưởng một mức độ gia
tăng Ơn Thánh hóa và Vinh Quang Thiên Quốc.
ĐỐI VỚI VỊ CHỦ TẾ
Đến
đây ta có thể kết
luận
trước hết là, vị linh mục được hưởng sự
gia tăng ân sủng và vinh quanh
nhờ
mỗi Thánh Lễ do ngài cử hành. Từ việc ngài phài
tuân
thủ chặt chẽ nghi thức, ta
có thể suy ra rằng điều đáng được hưởng chẳng phải là chuyện
kém quan trọng. Hơn nữa, việc linh mục trong đó đức vâng phục, cần mẫn
và chính xác
theo
đúng những điều đã quy định cũng góp
phần vào sự tăng tiến này.
ĐỐI VỚI NGƯỜI XIN
LỄ
Hai là, những người xin lễ cầu nguyện cho chính mình hoặc cho người khác được hưởng
phần ân sủng và vinh quang nhiều hơn, bởi lẽ vì họ mà Thánh
Lễ được cử hành; người đó dự phần vào hiệu quả của Thánh Lễ và
được thêm ân sủng, nếu đang ở trong tình trạng ân sủng.
ĐỐI VỚI NGƯỜI THAM
DỰ THÁNH LỄ
Ba
là, tất cả những người tham
dự Thánh Lễ cách sốt sắng được hưởng sự
tăng tiến nhiều trong ân sủng, không chỉ vì họ biểu lộ lòng mến, nhưng còn
nhờ
họ thực hành nhiều nhân đức. Trước hết, họ cảm thức sự đau buồn và
thống hối khi đấm ngực, không phải theo thói quen nhưng với cả tâm hồn. Hơn nữa, họ còn biểu lộ một đức tin cao siêu, vì tin chắc rằng Đức Kitô thực
sự hiện diện trong phép Thánh Thể và tại bàn thờ Người
đang hiến tế chính mình lên Chúa Cha thay cho kẻ có tội. Lòng tin này vượt trên mọi lý lẽ của con
người và vì thế việc thể hiện nó đem lại nhiều ơn ích hơn. Bởi thế, khi năng
ngước mắt nhìn lên Thánh
Thể hoặc giả như không thể thấy, ta năng
nghĩ
đến sự hiện diện thật sự của Chúa trên bàn thờ, lúc đó ta đang thực hành
một nhân đức cao cả, đáng được ân sủng Chúa trong đời này, và
một
vị trí cao hơn trên Thiên Quốc sau này.
Ngoài
việc
thực hành Đức Tin, ta còn làm một hành vi thờ lạy mỗi khi ta cúi mình xuống để thờ
kính
Chúa bề ngoài cũng như trong lòng. Mặc dù đó là
bổn
phận ta phải làm, nhưng điều đó cũng làm cho Chúa Kitô vui lòng và Người
trao tặng thêm những ân sủng mới. Vào lúc Thánh Thể được giương cao, với việc ngước mắt nhìn lên Thánh
Thể, ta làm một cử chỉ tôn thờ tuyệt hảo
và xứng đáng; còn khi dâng tiến Mình và Máu Châu Báu Chúa Kitô
lên Chúa Cha, ta biểu lộ lòng tôn kính cao vời và phụng sự Người hết lòng. Còn
ân huệ nào lớn lao cho bằng chính Thiên Chúa để cho mình bị lệ thuộc nơi
bàn tay người trần. Như ta vẫn thường nói lên trong Thánh Lễ: “Lạy Chúa,
con xin dâng lên Chúa Người Con chí ái của Ngài. Con xin dâng lên Ngài Cuộc Khổ Nạn đau thương và Cái Chết thảm khốc của Người,” tức là khi
càng tỏ lộ lòng nhiệt thành rộng rãi ra với Chúa lễ dâng của chúng ta càng
xứng
đáng được ân thưởng hơn nữa. Ngoài ra khi ta nói: “Con dâng lên Ngài, lạy Chúa,
Hy Lễ thánh thiện này để cầu cho mọi người, còn sống hay đã qua
đời, nhất là cho những người chúng con có bổn phận cầu nguyện cho”,
Đó là một hành vi bác ái đối với người đồng loại, đáng được trọng thưởng. Khi
Rước Lễ thiêng liêng, nghĩa là khi tỏ lòng ước ao được
Rước Mình và Máu Chúa
Kitô như linh mục đang chịu trên bàn thờ, ta cũng đáng được một ân sủng đặc biệt, nhờ đó linh hồn ta được nuôi dưỡng và bổ sức hơn. Tóm lại,
hãy nhớ lời Giáo Hội nhắn nhủ: “Chúng
tôi
phải thú nhận rằng không có việc nào người tín hữu thực hành mà lại thánh
thiện và linh thiêng bằng mầu nhiệm diệu kỳ của Thánh
Lễ,
là một hành vi tuyệt hảo, xứng đáng
nhất, linh thiêng nhất, ta sẽ được thêm ân sủng và vinh quang. Thêm nữa, nhờ việc tham dự Thánh
Lễ, ta đền bồi
những sự bất kính
với
Chúa khi người ta phạm đến Hiến Lễ này.
Các
Giáo Phụ quả quyết rằng Thiên Chúa ban ân sủng đặc biệt cho những ai
tham dự Thánh Lễ. THÁNH XIRILÔ nói: “Ơn thiêng được ban phát dồi dào
cho những người thành kính tham dự Thánh Lễ.” Còn THÁNH
XIPRIANÔ nhấn mạnh: “Bánh siêu nhiên và chén thánh thiện này là để ban sức mạnh và ơn cứu rỗi cho nhân loại.”
ĐỨC
GIÁO HOÀNG INNOCENTÊ III lại nói: “Nhờ uy lực của Hy Tế
trong Thánh Lễ mà chúng ta được thêm mọi nhân đức, và còn được thông chia dồi dào hoa trái cùa ân sủng.
“Kitô hữu đừng bao giờ xao lãng việc tham
dự Thánh Lễ, bởi tất cả những ai tham dự đều được thông chia ân
sủng do Thánh
Thần ban tặng.” THÁNH MAXIMÔ nói như vậy, FORNÊRÔ còn khẳng định: “Hiệu lực từ Cuộc Khổ Nạn của Chúa Kitô được cảm nhận mãnh liệt nhất trong Thánh
Lễ khi nó đem lại cho chúng ta
ân sủng và vô vàn on ích
bởi trời.” Vì thế các Giáo Phụ luôn làm chứng rằng ân sủng Chúa tuôn đổ dồi dào, kể không xiết cho hết thảy những ai tham dự Thánh Lễ.
Cũng phải kể thêm một chứng nhân nữa, ÔSÔRIÔ viết: “Người cha kia trao
cho con một số tiền lớn để anh ta đem đầu tư sinh được nhiều lãi. Chỉ một thời gian sau
anh được trở
nên giàu có. “Tương tự như vậy, Cha trên
trời
cũng ban phát dồi dào của cải trong
Thánh Lễ, và bạn như người lái buôn đi tìm và
phát
hiện những viên ngọc quí. Thiên Chúa ban tặng Người Con
duy nhất trong Người có
cất
giấu mọi kho tàng của sự khôn ngoan và hiểu biết (Cl 2,3),
và Đến như chính Con Một, Thiên Chúa cũng chẳng tiếc, nhưng đã trao nộp vì hết thảy chúng ta. Một khi đã ban Người Con đó, lẽ nào Thiên Chúa lại
chẳng rộng ban tất cả cho chúng
ta? (Rm 8,32). Vì thế, khi trao ban chính
Con Một mình trong Thánh
Lễ,
Thiên Chúa đồng thời cũng cho chúng
ta hưởng nhờ công trạng đền bù tội lỗi của Chúa Con,
Đấng trao ban chính
Thịt và Máu mình, cả thân xác với Linh hồn cùng mọi ân huệ Người đã
dành được. Hãy chiêm ngưỡng những ân huệ tuyệt vời đổ xuống trên ta, và ta dễ dàng trở
nên giàu có với chỉ một việc là dâng lên Chúa Cha
Người
Con cùng với công nghiệp của Người trong Thánh Lễ. Càng siêng năng dâng Thánh Lễ Mình
Máu Thánh cùng công nghiệp Chúa
Kitô lên Chúa Cha, ta càng tích lũy được những đồng tiền để mua sắm kho tàng Nước Trời và được thêm vô vàn ân sủng của Chúa.”
Với
tất cả những đối tượng vừa nêu trên, xin xem thêm 77 ân sủng và Hiệu
Quả của Thánh Lễ đề cập tại Chương 3
cuốn sách này. Chắc chắn ta sẽ phải thừa nhận rằng chẳng có công việc nào gặt hái được nhiều ân sủng cho bằng
sốt
sắng tham dự Thánh Lễ.
THÁNH LỄ GIÚP TA ĐƯỢC THÊM PHẦN VINH QUANG THIÊN
QUỐC
Vinh quang Thiên quốc được đáng quý trọng biết bao bởi chúng ta được
dựng
nên là để vui hưởng vinh quang đó, và vì thế nó là cái ta luôn ao ước, trông ngóng và khát khao. Chẳng
có ngôn từ nào diễn tả nổi Vinh Quang ấy,
ngay
cả khi trong cấp độ bé nhỏ nhất thôi cũng đã thật ngọt ngào,
cao
cả như được diễn tả trong Kinh Thánh (x.Is 64,3): mắt chưa hề
được thấy, tai chưa hề được nghe, lòng trí chưa hề tưởng tới, tất cả được Thiên Chúa dọn sẵn cho những kẻ kính yêu Người,
Giáo Hội Công Giáo dạy rằng mọi việc lành của
người công chính đều được đáng hưởng Ân Sủng và Vinh Quang, nhưng
không nói và không khẳng định mức độ được hưởng là
bao nhiêu. “Mỗi người
tự làm cho mình
xứng đáng lãnh nhận phúc trường sinh theo mức độ họ năng tham dự Thánh Lể sốt sắng.” Đó là lời chính Chúa nói với một vị Thánh,
và nên lưu ý rằng Người không nói về sự sốt sắng, nhưng về thái độ ao ước và nỗ lực
tham dự Thánh Lễ, bởi những việc
đó sẽ
giúp họ lãnh nhận dồi dào vinh quang Thiên
Quốc. Phần thưởng này chẳng hề ít oi hoặc không đáng kể
nhưng dồi dào, phong phú, như Chúa Kitô nói trong Tin Mừng: Người sẽ đong cho anh em đấu đủ lượng, đã
dằn và đầy tràn, mà đổ vào vạt áo anh em (Lc 6,38).
Vì
thế ta không ngần ngại
quả
quyết rằng bằng việc tham dự Thánh Lễ với
lòng
mộ mến ta có thể tiến lên một cấp độ vinh quang mới trong Thiên
Quốc. Tựa như khi leo
núi mỗi bước chân giúp ta lên tới độ cao mới, cũng
vậy mỗi khi tham dự Thánh Lễ ta lên được một vị trí cao hơn trên Trời, và phần cao
nhiều ít tùy thuộc vào mức độ mộ mến của ta. Vị trí càng cao thời ta càng
được gần Chúa hơn, được biết về Người rõ ràng hơn, tình
yêu với Người
càng nồng nàn hơn, và ta càng được đẹp hơn, sáng láng hơn, cao quý hơn, ta nên
sang giàu, vinh quang và được các Thánh
nể vì. Vinh quang
đó chỉ mất đi khi ta phạm tội trọng, nhưng một khi bị mất đi nó vẫn có thể được phục hồi nhờ
sám
hối, ăn năn và xưng tội. Nếu bạn dự lễ mỗi ngày. bạn có thể kỳ vọng một cấp độ vinh quang quang cao vời trên Thiên Quốc.
Ta
hãy nghe Thánh Phaolô
dùng lời lẽ biểu lộ lòng sung sướng cao độ về điều này trong thư Ngài gửi cho tín hữu Côrintô như sau: Thật vậy, một chút gian truân tạm thời trong hiện tại sẽ mang lại cho chúng
ta cả một khối vinh
quang vô tận, tuyệt vời (2Cr 4,17). Cần lưu ý đến ý nghĩa của những lời này.
Thật chẳng thể tin được rằng một sự khó nhọc nhẹ nhàng, thoảng qua lại có
thể
mang đến cho ta lượng vinh quang quá ư dồi dào, bất tận không kể xiết. Bởi
lẽ Thánh Phaolô từng minh chứng rằng vinh quang
ấy là phần thưởng cho một chút thử thách chóng qua thời sao ta chẳng có lý để
hy vọng rằng mình có
thể
cũng nhận được điều tương tự khi thành tâm sốt mến tham dự Thánh Lễ.
Vì
thế, dù con đường đưa ta đến dự Thánh Lễ có xa xôi cách trở, cho dù
trong tiết Đông có bị lạnh cóng
khi phải dậy sớm đi lễ, nếu đôi
lúc
dường
như Thánh Lễ quá dài;
nếu có khi phải bỏ
dở công việc hoặc mất cơ hội nghe hoặc
xem điều gì để đi dự lễ; nếu đôi khi có cảm
thấy
chẳng sốt sắng gì mấy trong Thánh Lễ - tất cả những điều phiền toái ấy
chỉ là những chuyện vặt
mà ta
phải chịu đựng để đạt được mối lợi tuyệt vời. Ta có thể kết luận được rằng những
điều phiền toái tạm thời sẽ đem lại cho ta cả một khối vinh quang lớn lao, vô tận như thánh Phaolô đã chỉ rõ.
MỘT CÂU TRUYỆN MINH HỌA CHO NHỮNG ĐIỀU VỪA NÓI
Câu truyện sau đây do một tu sĩ Phanxicô thuật lại. Có một nông dân kia rất yêu chuộng Thánh Lễ đến nỗi bất cứ khi nào nghe tiếng chuông báo lễ, ông ta tức thì bỏ ngay công
việc đang làm trên ruộng đồng
hay trong rừng và tức
tốc đi đến nhà thờ. Thói quen này ông giữ mãi từ hồi còn niên thiếu, nhưng với thời gian ông bắt đầu cảm thấy gánh nặng tuổi tác đè nặng trên
mình; những
bước chân đã trở nên chậm chạp và mệt mỏi ông tự nhủ: “Mình nay đã già rồi, chẳng còn đi lại dễ dàng như hồi còn trai trẻ nữa. Chúa chắc
cũng chẳng phiền lòng, nếu như mình chẳng đi hết được quãng đường từ
ngoài đồng đến nhà thờ. Vậy từ nay khi nào đang
ở nhà thì mình đi, còn khi đang
ở ngoài đồng thì cứ âm thầm tiếp tục làm việc thôi.”
Vừa
mới có ý định làm như thế, thì ông đã nghe có tiếng chân người bước đi phia sau. Quay lại nhìn, ông thấy
có một Thiên thần mang theo đầy một
vạt áo những bông hồng rất đẹp. Vị thiên sứ trông quá diễm lệ đến nỗi ông tưởng
đó là
chính Chúa, liền quỳ gối xuống và thưa rằng: “Lạy Chúa, sao Chúa lại
phải
đến với con như vậy?” Thiên Thần đáp: “Tôi không phải là Đức Chúa
đâu, tôi chỉ là Thiên Thần bản mệnh của ông thôi.”
“Vâng
thưa ngài, vì đâu
mà tôi lại diễm phúc như thế này?” ông ta hỏi. Thiên Thần đáp: “Tôi được Chúa
sai đi theo ông và tôi luôn sát theo ông mỗi khi ông gác công việc
lại để
đi dự
lễ.” Người nông dân gặn hỏi lý do vì sao Thiên Thần lại làm
như thế thì
được người cho biết: “Mỗi khi ông đi một bước, lập tức trên Thiên Đàng có một
bông
hồng trổ sinh. Xem này, tôi
vừa gom được rất nhiều bông hồng theo
các bước chân ông hôm nay đây. Vì vậy, đừng có hành động theo điều ông vừa nghĩ, nhưng nên tiếp tục đi dự Thánh
Lễ như ông đã quen làm
từ hồi còn
trẻ. Nếu ông kiên trì thực hành thói quen
đáng khen này cho đến chết, ông sẽ
được đội triều thiên bằng bông hồng và chiếc ngai của ông ở trên Trời cũng
được đính nhiều bông hồng làm vinh dự muôn đời.”
Nói
xong, Thiên Thần biến mất còn ông ta cúi mình hôn chỗ đất nơi mình
đang đứng và tạ ơn Chúa vì cuộc thần hiện đem
lại cho ông niềm vui thú này. Kể
từ ngày đó, tâm trí ông không
lúc
nào mà không nhớ đến chuyện này; vẻ diễm lệ của Thiên thần, hương thơm
ngát
tỏa lan từ những
bông hoa đã khiến
ông
chỉ còn khát khao những chuyện trên trời, và từ đấy những chuyện
dưới đất chỉ còn là những điều nhờm gớm. Cuộc sống ông không kéo dài bao lâu,
bởi vì chính ông luôn khát khao tìm về Thiên Quốc hơn là vì bệnh tật.
Chúa trọng thưởng cho người nông dân siêng năng tham dự Thánh
Lễ như thế, còn bạn khi tham dự Thánh Lễ mỗi ngày lẽ nào chẳng được Chúa ân
thưởng theo cùng một cách thức? Kỳ lạ quá chăng? Có lẽ thế, nhưng không
phải
là không có thể xảy ra như vậy.
RƯỚC LỄ THIÊNG LIÊNG
Rước lễ thiêng liêng, với ý thức tôn kính, cũng góp phần không nhỏ làm gia tăng Ân sủng và Vinh quang Thiên quốc. Rước lễ thiêng liêng chỉ đơn thuần là có lòng hết sức ước ao được rước Chúa và kết hiệp với Người. Vì thế,
ta có thể đón rước và chiêm ngắm sự hiện diện của Người theo cách thiêng
liêng như vậy mà không thực sự chịu lấy Thánh Thể, vì lợi ích thiêng
liêng cho linh hồn chúng ta, Khi còn ở dưới thế, Đức Kitô đã chữa lành nhiều
bệnh nhân bằng cách đặt tay trên họ; Người cũng phục hồi sức khỏe cho nhiều
người khác từ xa, như đầy tớ viên đại đội truởng hoặc con gái người đàn bà Canaan. Vì thế, khi ban
phát ân sủng trọng đại cho kẻ tiếp đón Người trong
Bí Tích Thánh Thể, Người cũng rộng rãi không kém
với những kẻ có lòn ước
ao đón rước Người. Người ám chỉ đến cách thức thông hiệp này khi nói: Tôi
là bánh trường sinh. Ai đến với tôi không hề phải đói, ai tin vào tôi chẳng khát bao giờ! (Ga 6,35). Đến
với Chúa Kitô chẳng phải là tin vào Người, trông cậy
và yêu mến Người sao? Bất cứ ai rước lễ hoặc ước ao
rước lễ thiêng liêng sẽ muôn đời chẳng còn phải khát nữa. Chúa có thể ban ân sủng của Người cho
linh
hồn ngoài các Bí Tích; có một số người nhận lãnh được nhiều ân sủng khi rước lễ thiêng liêng hơn những người chịu Bí Tích Thánh
Thể, một khi những
người nói trước có
lòng ước ao kết hiệp với Chúa mạnh mẽ hơn những người
sau. Bởi thế, ước ao càng nồng cháy,
ân sủng ban xuống qua việc rước
lễ
thiêng liêng càng lớn lao.
Ta có thể rước lễ thiêng liêng như thế nào? Giám mục Fornêrô trả
lời: “Tất cả những ai tham dự Thánh Lễ và dọn mình cẩn thận đều được nuôi dưỡng bằng chính Thân Mình Chúa Kitô cùng lúc khi linh mục chịu lễ; bởi uy lực
của Thánh
Lễ lớn lao đến nỗi tất cả những ai kết hợp trong ước muốn với bị
chủ tế được thông phần vào Hy Tế Thánh, thời cũng sẽ được cùng với linh mục thông
chia Hy Lễ và ân hưởng những hoa trái từ lương thực thiêng liêng này.” Đây là luận điểm thần học mang lại nhiều khích lệ cho mọi người, nhất
là những người biết
và muốn được rước lễ thiêng liêng. Vị Giám mục này cho
rằng chỉ cần kết hợp ý muốn và lòng ước ao với chủ tế cũng đủ làm cho ta
được thông chia ân sủng phát sinh từ Hy Lễ. Ngài chỉ rõ thêm rằng:
“Tựa như các bộ phận khác nhau của thân thể đều được nuôi dưỡng đồng
đều như cái miệng, dù chỉ có một mình miệng tiếp nhận thức ăn; nơi Thánh Lễ
cũng vậy, dù cho các tín hữu không
thực
sự chịu lấy Bí Tích Thánh Thể,
nhưng họ
cũng được nuôi dưỡng bằng thần lương do
vị chủ tế tiếp nhận. Điều này
cũng là chuyện phải lẽ thôi vì tất cả những ai hiệp thông phục vụ bàn tiệc của
Chúa với linh mục hẳn cũng phải được thông phần
ăn uống với ngài chứ.
Người ta còn chẳng thể để cho các tôi tớ phục vụ bàn tiệc vua chúa ra về mà
bụng phải đói, huống chi sao ta có thể hình dung được chuyện những người sốt sắng tham dự Thánh Lễ mà lại ra về mà chẳng được bổ sức.
“Tựa như khi tổ chức một bữa đại tiệc, người ta chẳng để
một ai trong gia
đình
phải đói; thì cũng thế trong Thánh Lễ
là bữa ăn thịnh soạn nơi đó không
một
ai hiện diện mà không hưởng được cái gì, trừ khi chính người ấy
tự mình không mở miệng để nhận phần lương thực thiêng liêng do Chúa Kitô trao ban.”
“Như khi bỏ rượu mới vào hầm rượu, hơi rượu tỏa tan nồng nặc đủ làm cho người ta
phải say, cũng như thế, ân sủng tỏa lan trong Thánh Lễ nhiều đến
mức không những có thể xua tan tội
lỗi
nơi những người hiện diện, mà còn đổ tràn
đầy trên họ hương vị ngọt ngào từ trời.” Những so sánh này chỉ cho ta thấy các phương cách qua đó những người tham dự Thánh
Lễ nhận được phần bổ dưỡng từ
việc rước lễ thiêng liêng.
Để
minh họa cho những điều vừa nói, chúng
tôi
xin kể lại đây câu chuyện về một người nông dân đạo đức, gương mẫu trong việc sốt sắng tham dự Thánh Lễ. Ông ta có thói quen chăm
chú theo dõi mọi cử chỉ của vị linh mục
trên bàn thờ, và trong tâm trí suy niệm về cuộc khổ nạn của Chúa. Vào lúc linh mục chịu Thánh Thể, chính ông cũng dục lòng ước ao chịu rước lễ.
Nhưng vào thời đó giáo dân chỉ được rước lễ không được quá hai lần trong
một
năm, vì thế người giáo dân tốt lành này thường tự nhủ:
“Than ôi! Tôi là kẻ thật bất hạnh. Tôi chẳng được rước
lấy Chúa tôi. Tôi chẳng được hưởng những
ơn ích quý trọng dường bao từ Bí Tích này. Ôi lạy
Chúa Giêsu dịu hiền, chỉ mình Chúa thấu suốt lòng con, vốn
hằng trông mong
được rước Chúa và nên một với Chúa.
Nhưng bởi vì con chẳng có thể có được niềm hạnh phúc được rước Chúa trong
Bí tích này, con nài xin Chúa, vì
lòng
nhân từ vô biên, cho con được nuôi sống cách thiêng liêng bằng Bánh bởi
trời này.” Vào lúc vị chủ tế rước Thánh Thể, ông hết lòng ước ao, mắt
nhắm lại, miệng mở ra như là sắp được chịu lấy Thánh Thể Chúa vậy. Một
ngày
kia khi đang làm như vậy và tưởng như mình đang quỳ gối ngay tại bàn thánh, ông cảm thấy như có một mẩu Bánh Thánh được đặt vào lưỡi mình,
ông
liền cung kính nuốt vào, lòng tràn ngập niềm vui. Từ đó, ông luôn ngóng trông được chịu lấy Thánh Thể mỗi khi dự Thánh Lễ, và trong lúc linh mục
chịu lễ, một mẫu Thánh Thể tự tách ra và đặt vào lưỡi của ông. Điều này
chứng tỏ Thiên Chúa ân thưởng một cách kỳ diệu cho ai có lòng ước ao
rước lễ, đồng thời Người cũng dạy cho ta rằng việc Rước lễ thiêng liêng làm hài lòng Người biết bao và đem lại cho linh hồn ta ơn ích biết là dường nào.
Giáo hội cũng dạy rằng ước ao kết hiệp với Chúa này là tốt lành và sinh ơn ích cho ta biết bao khi nói: Những
ai ao ước được ăn Bánh bởi trời trước mắt mình, thì nhờ đức Tin và đức Mến, họ cũng nhận biết được hiệu quả ích lợi
phát
sinh từ đó (Công Đồng Trentô). Điều
đó có nghĩa là những ai thật lòng ước ao ăn Bánh siêu nhiên này cũng được nuôi dưỡng nhờ Bánh ấy, chẳng khác nào như họ thực sự được chịu lấy vậy
Post a Comment