Cứ ngã vài lần ắt biết cách tự đứng lên
Chúng ta đâu thể cứ trôi theo thời gian
mà êm đềm sống qua mấy thập kỷ? Chỉ có cuộc đời luôn là bài học, sau bao
lần thử thách, dạy chúng ta sống đúng là mình, sống mạnh mẽ, sống kiên
cường và bao dung.
Chúng ta không thể ngồi yên một chỗ để
học lái xe, cũng không thể chỉ ăn cơm, uống nước mỗi ngày mà trưởng
thành để làm những người lớn theo đúng nghĩa. Chúng ta không thể khép
chặt trái tim để yêu một ai đó, càng không thể hời hợt đứng yên cả cuộc
đời, để vô cảm nhìn ra thế giới mà vẫn đòi hỏi một cuộc sống phải có ý
nghĩa.
Nếu chưa thử, sẽ vĩnh viễn không biết
mình có thể làm được những gì. Nếu chưa vượt chướng ngại vật, sẽ vĩnh
viễn không biết hóa ra mình có sức bền và sức bật lớn đến thế.
Có rất nhiều người, luôn e dè và sợ
hãi khi đối diện với chính cuộc đời mình mỗi ngày, chứ chẳng cần qua
sóng gió. Những nỗi sợ thất bại, sợ vấp ngã, sợ phải đánh đổi, làm chúng
ta không dám bước chân, không dám tiếp nhận thử thách.
Khi chưa trải qua sẽ nghĩ mọi sự thử
thách là cơn ác mộng, bước chân vào sẽ là đau đớn, là thương tổn, phần
nhiều người vì thế mà e dè chuyện bước đi.
Ngày bé, chẳng phải ai cũng đã qua
thời gian học cách bám vịn vào tường và men theo để bước, ngã rất nhiều
lần, khóc cũng rất nhiều, từ đó mới biết đi. Đứng thẳng và bước đi chính
là một bản năng của con người, chứng tỏ chúng ta cần phải dũng cảm và
mạnh mẽ tiếp nhận thử thách, mới có thể học cách thành thục đứng trên
đôi chân của chính mình.
Câu chuyện tập đi cũng là ví dụ cho cách
đối diện với thử thách. Ban đầu chẳng ai biết, nhưng dần dà sẽ quen. Từ
“tập” cho đến “biết” phải trải qua một quá trình dài vấp ngã, những vết
thương cả lớn cả nhỏ có thể sẽ lưu dấu vào cơ thể cho đến lúc lớn lên,
để nhắc chúng ta đã từng có thời kỳ sinh trưởng bình thường như bao
người khác.
Thật sự, ở đời cũng vậy. Phải vấp
ngã vài lần mới có thể biết cách tự đứng lên vững chãi, phải trải qua
sóng gió vài lần mới học cách kìm chặt chân không bị phong ba lật nhào,
phải chịu đau thương vài lần mới học cách cứng cỏi để không vì thế mà
suy sụp.
Chúng ta đâu thể cứ trôi theo thời
gian mà êm đềm sống qua mấy thập kỷ? Chỉ có cuộc đời luôn là bài học,
sau bao lần thử thách, dạy chúng ta sống đúng là mình, sống mạnh mẽ,
sống kiên cường và bao dung.
Cứ ngã đi, rồi sẽ biết cách đứng dậy thế
nào. Học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, học cách tự làm tất
cả mọi thứ, học cách đối diện với những nấc thang sẽ phải bước qua.
Nếu còn e ngại, chắc chắn sẽ không
thể làm được. Nếu còn chần chừ, cơ hội sẽ chạy vụt qua. Chúng ta không
thể ngơ ngẩn nhìn bản thân đứng yên, vậy thì hãy chạy đi. Chạy trên con
đường chúng ta phải chạy, chạy đến mục tiêu mà chúng ta muốn nhắm đến,
đừng sợ đường tối, đừng sợ sỏi đá, gai nhọn. Hết chặng đường tối sẽ có
một chặng đường sáng, quan trọng nhất là phải kiên trì, và học cách chấp
nhận.
CaDe - Theo Trí Thức Trẻ
Post a Comment