Hũ bạc của người cha
Ngày xưa có một nông dân người Chăm rất siêng
năng. Về già ông để dành được một hũ bạc lớn. Tuy vậy ông rất buồn vì
cậu con trai lười biếng.
Một hôm ông bảo con:
- Trước khi nhắm mắt cha muốn thấy con kiếm nổi bát cơm. Con hãy đi làm và kiếm tiền mang về đây !
Bà mẹ sợ con vất vả, bèn giúi cho ít tiền. Anh ta cầm tiền đi chơi
mấy hôm, khi chỉ còn vài đồng mới về đưa cho cha. Người cha vứt ngay nắm
tiền xuống ao. Thấy con vẫn thản nhiên, ông nghiêm giọng:
- Đây không phải tiền con làm ra.
Người con lại ra đi. Bà mẹ chỉ dám đưa cho chút ít tiền ăn đường. Khi
hết tiền anh ta đành phải tìm vào làng để xin xay thóc thuê. Xay một
thúng thóc được trả công hai bát gạo, anh chỉ ăn một bát, còn một bát để
dành. Suốt ba tháng dành dụm được chín mươi bát gạo, anh bán lấy tiền.
Hôm đó ông lão đang ngồi sưởi lửa thì anh con trai về, anh đưa tiền
cho ông. Không nói gì, ông ném luôn chỗ tiền đó vào bếp lửa. Người con
trai vội thọc tay vào bếp lửa để lấy ra. Ông lão cười chảy nước mắt:
- Bây giờ cha tin tiền đó chính tay con làm ra. Có làm lụng vất vả, mới biết quý đồng tiền.
Ông đào hũ bạc lên, đưa cho con và bảo:
- Nếu con lười biếng, dù cha cho một trăm hũ bạc cũng không đủ. Hũ bạc tiêu không bao giờ hết chính là hai bàn tay con.
(Truyện cổ dân tộc Chăm)
Post a Comment