Không chỗ tựa đầu như Giêsu
Có những người khi bước
theo Đức Giêsu, họ mong muốn có một cuộc sống an nhàn, sung túc, muốn
được ngủ trên những chiếc giường với nệm êm, chăn ấm, muốn được cư ngụ
nơi những tòa nhà sang trọng lộng lẫy. Họ tưởng con đường mà Giêsu đi là
con đường chỉ toàn ngợp nắng hoa với hương thơm cỏ lạ, bên này có dòng
sông thơ, bên kia có ngọn đồi ngả bóng. Họ tưởng cuộc đời dâng hiến là
cuộc đời tươi đẹp tựa như mơ, ngày ngày ngân nga bản thánh nhạc, có của
ăn ngon, tâm hồn lúc nào cũng thanh thoát, đầu đội mũ vinh quang, chân
đi trên thảm đỏ.
Giêsu đã chặn đứng ngay tư tưởng này bằng việc tuyên bố rất rõ ràng: con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chỗ tựa đầu. Nghe
có phần bi thương quá! Nhưng sự thật là vậy. Nếu nhìn lại cuộc sống của
Giêsu, ta sẽ thấy ngay điều đó. Ngài sinh ra ở một nơi. Vài ngày sau
khi sinh, Ngài đã phải di cư sang nơi khác. Ở đây chưa được ít lâu thì
lại khăn gói về quê hương. Miền Nam chưa yên ổn, Ngài cùng gia đình phải
chạy lên miền Bắc. Suốt hành trình công khai, Ngài đi hết miền này thôn
nọ, chẳng chỗ nào để
dừng chân. Người ta đuổi chỗ này, Ngài đi sang chỗ khác. Có khi vừa đặt
chân đến vùng dân ngoại, vừa cứu một người bị quỷ ám xong, dân chúng đã
trịnh trọng mời Ngài đi chỗ khác. Nơi giảng dạy của Ngài có khi bên
triền núi, có khi ở bờ hồ, có lúc ngồi trên thuyền, rồi trên biển cả, có
lúc đang đi trên đường, có khi bên ruộng lúa.
Thỉnh thoảng về thăm quê, Ngài cũng không được đón nhận. Khi hay tin
một người bạn từ thuở bé qua đời, Ngài chưa thể trở về ngay. Hơn ba
mươi tuổi rồi, vậy mà Ngài vẫn khóc như một đứa trẻ khi bạn mình mất.
Bao nhiêu tình cảm máu mủ thân quen
như ngập ứa trong tim, nhưng Ngài vẫn quyết giữ trong đó, để không làm
bàn chân sứ mạng bị ngập ngừng. Nơi nào cần Ngài, Ngài đến đó để giúp
đỡ. Người ta muốn níu kéo Ngài ở lại, Ngài lặng lẽ bỏ ra đi. Ngài đến và
đi như một cơn gió, nhẹ nhàng và thanh thoát, chẳng vương vấn điều gì,
chẳng quyến luyến điều chi. Ngài đến để thắp lên tiếng cười, để mang
niềm hạnh phúc. Khi người ta đã có thể vui lên rồi, Ngài lại tiếp tục
hành trình mới, đến một nơi mới, bắt đầu một sứ mạng mới. Cuộc đời của
Ngài cứ nổi trôi, không phải như con chồn cứ mỗi khi mỏi mệt thì tìm về
hang nghỉ dưỡng, hay như con chim bay về tổ khi đã có được đồ ăn. Hành
trình Giêsu đi là hành trình không đoạn kết, không có điểm dừng. Hành
trình ấy là vô cùng, vô hạn.
Cuộc đời người tu sĩ cũng
vậy. Đấy là một cuộc đời ở trên đường, một cuộc đời tìm đến những ai
đang cần đến. Hôm nay ở đây, ngày mai đã ở nơi khác. Con người họ luôn
ứng trực trước những nhu cầu của tha nhân. Họ sống giây phút này thì chỉ
biết lúc này. Chút nữa ra sao, hôm sau thế nào, họ không hề biết đến.
Bất thình lình, họ đến một thôn xóm nọ, gặp gỡ người ta, chia sẻ cho
người ta về Chúa, giúp người ta cải thiện đời sống, lớn lên trong tình
thân. Khi cuộc sống đã ổn định, người dân ngoảnh mặt lại thì không còn
thấy người tu sĩ kia đâu. Giữa đêm khuya canh vắng, bước chân người tu
sĩ đã ra đi âm thầm tìm về một miền đất khác để lại tiếp tục rắc gieo
hạnh phúc. Cuộc đời họ chỉ có đó là niềm vui. Họ ra đi cùng Chúa. Họ
chẳng mong chờ gì bến đỗ nơi thế gian, nhưng chỉ mong được nghỉ yên
trong Chúa, sống với Chúa từng khoảnh khắc trong đời.
Chuyện kể rằng, thánh
Inhaxio đã sai hai cha đi truyền giáo ở Châu Á. Nhưng đến ngày đi thì
một trong hai cha bị bệnh nặng. Thánh Inhaxiô đã gọi thánh Phaxicô Xaviê
đến và nói: “Sứ mạng của anh đấy.” Phanxicô Xaviê chỉ thưa lại: “Vâng, này con đây.”
Rồi từ đó, thánh nhân lưu lạc khắp miền này xứ nọ, chịu không biết bao
nhiêu vất vả chông gai. Ròng rã bao nhiêu năm trời mà không biết ngày
nào mới được về quê cũ, gặp những người anh em dấu yêu. Nhớ anh em quá,
ngài lưu lại chữ ký của từng người, rồi gắn lên áo, chỗ gần trái tim.
Thời gian trôi qua, ngài viết thư xin cha Inhaxiô cho phép ngài về quê
ít ngày để gặp gỡ anh em. Nhưng thư trả lời đồng ý của cha Inhaxiô chưa
kịp đến với ngài thì ngài đã vĩnh viễn ra đi, cô đơn và lạnh lẽo trên
một hòn đảo nhỏ gần Trung Quốc, khi ước mơ được phép vào đất liền để truyền giáo còn dở dang.
Ai bảo người tu sĩ không biết nhớ biết thương? Ai bảo họ là người khô cằn không có chút tình cảm. Cũng như
bao nhiêu con người bình thường khác, họ cũng muốn có một bến đỗ dừng
chân khi mỏi gối, cũng thích có một tổ ấm để về khi trời trở gió mưa
giông. Con tim họ cũng khao khát yêu và được yêu cháy bỏng. Họ cũng hạnh
phúc khi được một vòng tay ôm lấy, một người hiểu mình ở kề bên. Nhưng
nhìn Giêsu trên thánh giá, họ biết mình không thể chỉ sống và tìm hạnh
phúc cho riêng mình. Cả khi trên cao ấy, Giêsu cũng gục đầu xuống chứ
không phải ngửa ra để tựa vào. Giêsu còn như thế, huống gì một người như
họ. Người tu sĩ dù trong lòng có biết bao cảm xúc, nhưng vẫn khát khao
trở nên không còn gì cả, để chỉ có một sở hữu duy nhất cho cuộc đời mình
là chính Đức Giêsu mà thôi. Họ khoét rỗng trọn vẹn cõi lòng mình, để
chỉ dành chỗ cho Giêsu ngự trị trong đó.
Pr. Lê Hoàng Nam, SJ
Post a Comment