Thanh Martin de Porres - 10
10
CUỘC ĐỜI KHỔ HẠNH
Thầy Martin quan niệm những khổ
hạnh là điều cần thiết cho việc tu hành, bởi thế, suốt đời thầy đã đem hết nghị
lực và lợi dụng mọi cơ hội để sửa trị xác thịt.
Các tu sĩ cũng như nhân dân trong
thành đều biết nhân đức của thầy, nhưng thầy vẫn khiêm tốn coi đời khổ hạnh của
thầy và các đặc ân của Chúa ban như không có gì đáng lưu tâm. Thầy không muốn
phô công cuộc từ thiện bác ái của mình.
Lòng từ bi và kham khổ của thầy
phát sinh bởi lòng kính mến Thiên Chúa đến tột bậc!
Cha Gaspart de Soldagna, tu viện
trưởng thấy mình có bổn phận phải công bố đời khổ hạnh của thầy, ngõ hầu làm
gương cho hậu thế , Ngài truyền cho thầy phải trình bày tất cả những việc làm
khốn xác thịt hằng ngày mà bấy lâu nay thầy vẫn giấu giếm. Cha hỏi:
- Có thật thầy đã áp dụng lối
hành xác của Thánh Đa Minh đêm nào cũng phải phạt xác 3 lần đến chảy máu ra.?
Thầy Martin ngại ngùng không muốn
trả lời ngay, cha phải hỏi thêm một lần nữa, thầy mới thành thật đáp:
- Vâng thưa cha, khi nào Chúa
muốn, Người sẽ cho biết riêng, con chỉ xin thú thật rằng: Con đã noi gương Đấng
sáng lập Dòng Đa Minh, mỗi đêm hành khổ xác thịt ba lần..
Và thầy hạ thấp giọng tha thiết:
- Con đã trình bày bấy nhiêu xin
Cha Bề Trên đừng hỏi con nữa.
Cha Bề Trên cảm động không dám
hỏi thêm.
Những người thân thích biết đời
tư thầy Martin có thuật lại rằng: sự hành khổ xác thân của thầy không phải bắt
đầu từ ngày đi tu đâu, trước đây thầy đã có thói quen hành khổ xác nhiều thế,
nhiều cách rất nghiêm khắc và lâu dài. Nhưng thầy đã cố giấu kín không cho ai
biết. Vì thế bề ngoài người ta chỉ thấy thầy là một tín đồ nhiệt tình thờ Chúa
và tận tụy an ủi, giúp đỡ những nguời đau khổ mà thôi.
Đối với thầy sự đau khổ rất có
giá trị để mua chuộc lòng yêu thương của Chúa, một người bạn hỏi sao thầy hành
khổ xác như thế. Thầy trả lời:
- Vì tôi nhiều tội lỗi, cần phải
đầy đọa thân tôi để phạt tạ, ngõ hầu được ăn mày ơn tha thứ.
Thầy Martin chỉ ăn uống vừa đủ
cho khỏi chết thôi. Cũng như các người con ngoan ngoãn của cha Thánh Đa Minh,
thầy Martin thường ăn chay lâu ngày. Trong tuần Thánh, thầy chỉ dùng bánh mì và
nước lã. Còn từ thứ năm đến Chúa nhật Phục sinh, thầy không ăn uống gì.
Trong tu viện các ngày Chúa nhật
và ngày lễ trọng được phép ăn uống như thường, nhưng thầy Martin thường chỉ ăn
rau cỏ và rễ cây. Tuy ăn uống cực khổ mà thầy Martin vẫn làm việc gấp ba người
lực sĩ.
Vì vâng lời, Martin phải cho cha
bề trên biết mỗi đêm thầy đánh tội ba lần, cái roi mà thầy dùng làm khí cụ là
một dây thừng quấn nút, hoặc cái xích sắt có mấu nhọn, thầy đánh lên vai cho
đến khi máu chảy, đoạn lấy muối và dấm mà xát lên cho đau đớn thêm.
Hành khổ xác như thế chưa đủ,
thầy lại còn qua phòng hội tu viện, quỳ trước tượng thánh giá, suy ngẫm sự
thương khó Chúa Cứu Thế, rồi đọc kinh sửa soạn đánh đập xác một lần nữa. Quần
áo thầy đã dính chặt vào các vết thương đẫm máu, thầy cởi áo ra làm cho các vết
thương lại tóe máu. Lúc ấy thầy lại đánh xác thêm một lần nữa. Ôi! đau đớn
dường nào, nhưng thầy Martin đã nhận nại chịu đựng và cho rằng: sự đau đớn của
thầy chưa thấm vào đâu, nếu đem so sánh với những cực hình mà Chúa Cứu Thế phải
chịu xưa kia.
Sau khi đã kiệt sức vì hành khổ
thân xác, Thầy Martin mới ngã lưng lên cái chõng hoặc gục vào tường của một góc
nhà và nghỉ ngơi cho đến rạng đông. Vừa thức dậy thầy lặng lẽ đi xuống một cái
hầm, nơi đây đã có một người da đen lực lưỡng mà thầy đã mướn riêng, đợi thầy
để hành hình lần thứ ba.
Thầy Martin cởi áo ra, giơ lưng
và truyền người ấy phải hành động. Người cầm một cây to giơ lên cao rồi đập
thật mạnh vào lưng, đập liên hồi cho đến lúc thầy Martin té xỉu mới thôi.
Đêm nào Martin cũng hành khổ xác
như vậy, nhưng ban ngày thầy vẫn bình tĩnh vui vẻ, làm việc mau mắn như thường
lệ.
Ngoài ra không ai ngờ rằng: người
thanh niên bật thiệp, vui tươi như Martin lại mang trong mình một dây sắt, thắt
ngang lưng, và trên vai một mảnh vải gai làm gỉ máu.
Bao nhiêu việc hãm mình hành xác
ấy, thầy Martin đã hết sức giấu kín. Nhưng Chúa khôn ngoan vô cùng, không muốn
để đèn sáng, vùi sâu dưới đất. Người muốn cho hậu thế biết đời khổ hạnh của
Martin để coi đó suy nghĩ mà noi gương. Vì thế có người được mục kích những
việc khổ hạnh của thầy, họ truyền tụng lại cho kẻ khác biết và thi đua kính
phục thầy như thánh sống.
Post a Comment