Người linh hướng của tôi
Những
tâm tình con người muốn trao gửi cho nhau thường được thể hiện qua lời
nói, qua những cử chỉ biểu lộ tình yêu, qua những món quà chất chứa mến
thương và còn qua những lá thư đong đầy cảm xúc. Trong cuộc đời tôi, tôi
đã từng viết, từng gửi và từng nhận rất nhiều lá thư. Mỗi lá thư là
một thông điệp yêu thương, là những trao chia tâm tư mà tôi là người
diễm phúc được đón nhận và trao ban. Trải qua nhiều giai đoạn của cuộc
đời, nội dung của mỗi lá thư cũng thay đổi theo thời gian, theo sự kiện
và theo cách nhìn càng ngày càng khác hơn. Nhưng có những lá thư của một
người vẫn không bao giờ đổi thay, vẫn luôn đong đầy tình yêu dành cho
tôi- một tình yêu không biên giới- đó là thư của mẹ.
Nếu
người nào có thói quen đọc thư bằng miệng và đọc theo hơi thì có lẽ sẽ …
đứt hơi nếu đọc những lá thư của mẹ tôi. Bởi vì từ đầu thư đến cuối thư
không hề có một dấu chấm hay dấu phẩy nào. Bắt đầu từ “ban Me, ngày…tháng..năm…”
cho đến chữ ký cuối cùng của mẹ là một chuỗi những từ ngữ mà mẹ muốn
thể hiện tình thương dành cho tôi, dường như mẹ không muốn dừng lại mà
cứ muốn bày tỏ ra cho hết những tâm tư muốn dành cho tôi. Tình thương
không bị giới hạn bởi những cấu trúc ngữ pháp, bởi những quy định của
ngôn từ mà là một tình thương không biên giới!
Mẹ
tôi là một người phụ nữ sinh ra và lớn lên bên những bông hoa cà phê
trắng muốt của vùng đất đỏ Tây Nguyên. Mẹ không được học nhiều trên sách
vở nhưng lại có rất nhiều kinh nghiệm sống. Mẹ đã từng dạy cho tôi
những bài học mà không một giáo án của một vị giáo sư nào có thể truyền
đạt cho tôi được. Đó là những bài học được viết bằng mồ hôi nước mắt,
của những hy sinh, những tần tảo long đong… nhưng luôn chan chứa một
tình yêu và niềm tin vào Thiên Chúa, vào cuộc đời và con người.
Kể
từ khi tôi cất bước từ bỏ gia đình để đi theo tiếng gọi huyền nhiệm
tình yêu, mẹ lại trở thành người “linh hướng” của tôi. Mẹ không có bằng
cấp chuyên ngành linh hướng, một chữ thần học cắn đôi cũng không có…
nhưng lại có thể “đồng hành thiêng liêng” với tôi theo cách riêng của
mẹ- cách của một người mẹ yêu con. Có khi chỉ là những dòng chữ ngắn
ngủi viết vội trên trang giấy học trò, có khi là những tâm tình yêu
thương tràn lan không bến bờ qua điện thoại, có khi là những nhắn nhủ
đơn sơ qua người này người nọ… Rất giản đơn, nhưng lại rất dễ đi vào
lòng tôi! Và phương thế tuyệt vời nhất, đó là lời cầu nguyện. Mỗi ngày
mẹ đều dành hết những lời cầu nguyện của mẹ để hướng về tôi, lần hạt 150
kinh Mân Côi và tham dự thánh lễ hằng ngày để xin ơn Chúa luôn ở với
tôi. Tôi nghe kể lại rằng, có những ngày trời mưa to gió lớn, cả nhà thờ
tính cả cha xứ, giúp lễ và giáo dân chỉ có mười người, và trong số đó,
luôn luôn có mặt mẹ tôi. Mặc dù cả ngày mẹ vất vả buôn bán ngoài chợ,
đến tối mịt mẹ mới về nhà, nhưng không khi nào mẹ bỏ lễ (ở giáo họ tôi
có thánh lễ hằng ngày vào lúc 19h). Mẹ trở thành một “masoeur hậu cần”-
với “sứ vụ” là cầu nguyện cho con gái của mình đang bước trên hành trình
dâng hiến.
Bởi là một người mẹ – mẹ biết tôi là người cứng đầu cứng cổ nên cần phải bảo ban…
Bởi là một người mẹ – mẹ biết tôi yếu đuối nên cần sự nâng đỡ…
Bởi là một người mẹ – mẹ tha thứ cho tôi khi tôi đã phụ lòng mong mỏi của mẹ, khi tôi làm cho mẹ khóc và để mẹ buồn…
Bởi
là một người mẹ – mẹ luôn cầu nguyện cho tôi được trung tín trong ơn
gọi, trong tình yêu của Chúa Giê-su mà mẹ – tuy sống ở ngoài đời – vẫn
cảm nhận được rằng đó là tình yêu bền vững và chung thủy nhất, là tình
yêu có thể mang lại cho tôi sự bình an và hạnh phúc đích thực.
Khi
tôi hân hoan bước lên gần cung thánh để dâng cho Giê-su hiến lễ đầu
tiên của mình, tôi sẽ không bao giờ được phép quên rằng: một trong những
thiên thần Chúa gửi đến để dạy lại cho tôi cách “bay”- khi đôi cánh của
tôi quên mất phải bay như thế nào- đó là mẹ tôi.
Con
cám ơn mẹ, vì tình yêu không bến bờ mẹ dành cho con. Những khi con vui,
những lúc con buồn, những khi con chao đảo và cả những lúc con muốn
thoái lui bỏ cuộc… thì luôn có mẹ ở bên cạnh con. Mẹ đã giúp con nhìn rõ
đâu là ngọc trai, đâu là mắt cá, đâu là hạnh phúc đích thực và đâu là
bình an giả tạo. Hành trình mười một năm của con trong hành trình theo
chân Chúa Giê-su không chỉ có dấu chân của riêng con mà song song còn có
dấu chân của mẹ, những dấu chân oằn trên đất nhưng không bao giờ trật
bước với con.
Con
cám ơn mẹ, vì mẹ đã dẫn con tới gần Giê-su- Đấng mà con có lúc tưởng
chừng như xa rất xa. Con cám ơn mẹ, vì mẹ đã giúp con cảm nghiệm được
tình yêu của Người- tình yêu mà con có lúc tưởng chừng như quá mông lung
và ảo tưởng.
Con
cám ơn mẹ rất nhiều, mẹ của con! Con chỉ biết mượn lời của một người
bạn trẻ trong cuốn sách “ Gánh đời mẹ” để nói với mẹ rằng: “Con sẽ đặt
mẹ vào nơi sâu thẳm nhất của trái tim con, để sau này khi con già, đãng
trí và hay quên thì hình ảnh con quên sau cùng, sẽ là hình ảnh của mẹ!”
Con gái của mẹ
Maria Nguyễn Nguyễn
Post a Comment