Lời Nói
Ngày
xưa ở 1 vùng thôn xóm kia, có 1 người thiếu phụ trẻ khá xinh đẹp. Chồng
cô đi lính xa nhà, người thiếu phụ ấy phải ở nhà với mẹ chồng…Cô chăm
sóc mẹ chồng và mọi chuyện trong nhà rất chu đáo. Mọi người trong vùng
ai cũng thầm khen cô là người nết na…Trong vùng không đàn ông yêu cô vì
cô còn trẻ và xinh đẹp… Trong số đó có tên yêu cô đến điên cuồng… Nhiều
lần tán tỉnh cô nhưng đều bị cô từ chối…
Hắn từ yêu hóa ra căm hận. Hắn đi rêu
rao khắp làng rằng cô đã không giữ tròn trinh tiết của người vợ, là 1
người phụ nữ thiếu đức hạnh… Tin đồn cứ truyền khắn nơi trong vùng, mọi
người nhìn cô với 1 ánh mắt khác đi. Rồi tin đồn cũng tới tai bà mẹ
chồng của cô. Bà nghi ngờ và đối xử khác với cô… Không thể nào chịu nổi
những lời dèm pha của mọi người, lại bị người thân xa cách, cô buồn lắm…
Một lần quá đỗi tuyệt vọng cô đã tìm đến
cái chết. Cái chết của cô làm cho tên khốn kiếp đã tung những tin đồn
không hay về cô vô cùng ân hận và hối lỗi…Hắn cảm thấy bị lương tâm dằn
vặt… Hắn tìm đến cụ già nhất làng và là người hiểu biết nhất để kể hết
mọi chuyện và xin ông một lời khuyên.
Cụ già nghe xong mọi chuyện không nói gì
dẫn hắn lên trên ngọn đồi của làng.Cụ xé chiếc gối và thả xuống.Những
bông gòn theo gió bay đi mọi hướng. Cụ già bảo hắn đi nhặt lại những
bông gòn đó rồi dồn lại vào gối. Hắn ngạc nhiên lắm, vì làm sao có thể
nhặt được đấy đủ. Cụ già nhìn hắn rồi nghiêm nghị nói:
- Những lời do con người nói ra cũng như
những bông gòn kia vậy, không thể nào lấy lại được. Khi lời đã nói ra
thì làm sao có thể rút lại được.
(st)
Post a Comment