THÁNH THỂ HY TẾ TUYỆT VỜI CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18: THÁNH LỄ: NIỀM VUI
NGỌT NGÀO NHẤT CHO ĐỨC MẸ VÀ
CÁC THÁNH
Trong cả đời Nữ Hoàng Esther, chắc
chắn không có ngày nào vinh dự và hạnh phúc hơn cho bà bằng ngày bà được Vua Assuerus tuyển chọn giữa tất cả phụ nữ trong vương quốc ông, và được chính tay ông đội vương miện cho bà làm Nữ Hoàng trên toàn thể vương quốc rộng lớn. Một điều chắc chắn
không kém, đó là Đức Maria Mẹ Thiên Chúa không có vinh quang và niềm vui nào lớn hơn ngày Con Chí Thánh của Người đưa Người vào vương quốc Hạnh Phúc Vĩnh Cửu, được siêu tôn trên toàn Thần Thánh trên Trời và được đội vương miện Nữ Vương Trời Đất. Chúng ta không thể nào hình dung nổi
một
niềm vui và vinh quang nào lớn hơn. Tuy nhiên chúng
ta cũng không sai khi nói rằng Thánh Lễ đem lại cho Mẹ Thiên Chúa niềm vui ngọt ngào nhất.
Lời
phát biểu trên được hỗ trợ bởi những lời của Chân Phước Alanus, ngài nói: “Chính sự Khôn Ngoan Vĩnh Cửu đã
chon một trinh nữ giữa mọi trinh nữ
khác,
để Người có
thể sinh hạ Đấng Cứu Thế, và để Đấng Cứu Thế này thiết lập một chức Linh Mục hầu ban phát
cho mọi thời những kho tàng ơn Cứu độ
của Người, qua trung gian của Hy Tế Thánh Lễ và
Bí Tích cực thánh trên
Bàn Thờ. Đây là điều tạo niềm vui lớn nhất cho Mẹ Thiên
Chúa, niềm hạnh phúc
lớn nhất cho các Thánh, sự trợ giúp chắc chắn nhất cho những người còn sống, và niềm an ủi chính cho những người đã qua đời.”
Trong đoạn này, Thánh Alanus
một
tôi tớ nhiệt thành của Chúa Giêsu và
Mẹ Maria khẳng định một cách hoàn toàn rõ ràng về giá trị siêu vời của Thánh Lễ, và không một điều gì khác tạo niềm vui lớn lao hơn cho Mẹ Thiên
Chúa. Để hiểu đúng điều này, chúng ta phải nhớ rằng các nhà Thần học nói cho chúng ta biết niềm hạnh phúc mà Đức Mẹ và các Thánh được hưởng có hai
tính chất sau đây: cồt yếu và phụ thuộc. Hạnh phúc cốt yếu hệ tại việc
Hưởng Kiến, hiểu biết rõ ràng và vui hưởng Thiên Chúa, theo mức độ vinh quang
mà
mỗi vị Thánh được nhận khi vào Thiên Đàng.
Mức
độ vinh quang này sẽ tồn tại cho đến muôn đời: không ai có thể lên cao hơn hay xuống thấp
hơn mức độ vinh quang
này. Trái lại, hạnh phúc phụ thuộc
là hạnh phúc khi
một
vị Thánh trải nghiệm được một nìềm vui hay vinh dự khi được Thiên Chúa ban cho một ân huệ khi
được dành cho sự tôn kính hay phục vụ đặc biệt ở trần gian này. Ví dụ, lễ kính một vị Thánh
có thể được cử
hành bằng một lễ nghi quan trọng và nhiều lời cầu nguyện
được dâng lên cho ngài. Niềm hạnh phúc phụ thuộc này, bản tình nhân loại của Đức Giêsu và mọi thiên thần và
mọi
thánh đều có thể nhận được, như chúng ta biết
qua lời thánh Luca: Tôi
nói
cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội
lỗi ăn năn sám hối, hơn
là vì chín mươi chín người công chính không cần
phải ăn năn sám hối (Lc 15:7). Niềm vui nói đến đây không phải là niềm vui cốt
yếu mà là niềm vui phụ thuộc; nó gia tăng khi một
người tội lỗi hối cải và mất
đi nếu người tội lỗi trở về với con đường xấu xa của họ.
Từ
những cắt nghĩa trên, chúng ta thấy Chân Phước Alanus
khi nói rằng
Mẹ Thiên Chúa được hưởng niềm hạnh phúc chính nhờ Thánh Lễ, là ngài nói
đến niềm vui phụ thuộc chứ không phải cốt yếu của Đức Mẹ. Bởi vì mặc dù có nhiều cách chúng
ta có thể tôn vinh và tạo niềm vui cho Đức Mẹ, nhưng không một nềm vui phụ thuộc nào có thể sánh bằng niềm vui đem đến cho
Đức Mẹ khi chúng ta tham dự Thánh Lễ. Nhưng tại sao bằng các việc khác nhau như lần hạt, đọc kinh phụng vụ, kinh cầu, thánh vịnh, và các kinh nguyện khác để tôn vinh Đức Mẹ, chúng ta chỉ có thể tôn vinh và tạo niềm vui cho Đức Mẹ một phần so với việc chúng ta sốt sắng tham dự Thánh Lễ kính Người
và dâng lên Con Thiên Chúa Yêu Dấu của Người hiện diện trên Bàn
Thờ? Lý do là vì khi tham dự Thánh Lễ, chúng ta tôn vinh Đức Mẹ bằng hành
vi cao cả nhất của việc Thờ Phượng
Kitô giáo, và chúng ta phụng thờ Thiên
Chúa tốt hơn là bằng việc đọc thánh vịnh và thánh kinh.
Ngoài
ra, khi tham dự Thánh Lễ, chúng ta còn đem đến cho Đức Mẹ một
niềm
vui khác và đáng được chấp nhận nhất. Bởi vì vinh quang Thiên Chúa và sự cứu rỗi loài người tội lỗi
là những điều Mẹ yêu thích và ước muốn nhất,
nó tạo cho Mẹ niềm vui khôn tả khi Người nhìn thấy chúng ta, khi sốt sắng
tham dự Thánh Lễ, dâng lên Thiên Chúa Ba Ngôi việc phụng thờ đáng giá
nhất: ca ngợi, tôn
kính, cầu khẩn, làm vui lòng Đấng Tối Cao, dâng lên Người món quà cao quí nhất. Hơn nữa, Mẹ nhìn thấy chúng
ta thờ lạy Con Yêu Dấu
của Mẹ với Đức Tin kiên cường nhất, sấp
mình thờ lạy Người; Mẹ thấy chúng ta đấm ngực với lòng sám hối ăn năn, khẩn khoản van
xin ơn tha thứ các tội chúng ta; và thấy chúng ta nhắc lại với Chúa Cha những nỗi thống khổ mà
Con Chí Thánh của Người đã chịu, dâng Máu Thánh Người để
rửa sạch chúng
ta và dự Thánh Lễ với sự sốt sắng và hồi tâm. Còn gì đáng ao ước hơn, tạo
niềm
vui thích và thỏa mãn hơn cho Đức Mẹ?
MỘT GIAI THOẠI VỀ ĐỀ TÀI NÀY
Giai thoại sau đây do sử gia nổi tiếng Barinius
kể lại sẽ cho chúng ta thấy niềm vui chúng ta có thể đem lại cho Mẹ Thiên Chúa qua việc dự Thánh Lễ
để tôn vinh Đức Mẹ. Nó cũng cho thấy Đức mẹ vui vẻ đón nhận lời cầu xin của những người tham dự Hy Tế Thánh vì mục đích ấy như thế
nào.
Năm
998, Vua Robert nước Pháp thống lĩnh đại quân bao vây thành St. Germain, cách Anjou không xa. Quân bị vây hãm trong thành kháng
cự quyết
liệt và gây tổn thất quá lớn cho quân địch khiến cho đến ngày thứ sáu, ông vua này đã hết kiên nhẫn và quyết định tấn công thành. Nghe tin này, quân phòng
thủ
trong thành hết sức buồn phiền lo lắng; trong cơn nguy cấp, họ kêu xin sự trợ giúp và cố
vấn của một Tu Sĩ thánh thiện dòng Biển Đức là Cha
Gislebert. Ngài khích lệ họ đặt lòng tin vào Đức Mẹ và tham dự Thánh Lễ để tôn kính
Mẹ. Chính Cha cử hành Thánh Lễ này tại bàn thờ Đức Mẹ trong Thánh
Đường chính, và mọi người tham dự sốt sắng. Mẹ Thiên Chúa không bắt họ
phải
đợi lâu để chứng tỏ cho họ thấy sức mạnh của một Thánh Lễ
được dâng để tôn kính Mẹ. Trong khi Thánh Lễ được cử hành, một màn sương mù dày
đặc trùm lên toàn bộ quân vây thành khiến các pháo binh của họ không thể nào nhắm được mục tiêu. Tuy nhiên phía quân bị giam hãm trong thành vẫn nhìn thấy rõ quân địch và bắn tên loạn xạ vào chúng. Thấy cảnh quân mình
ngã gục như rạ dưới lằn
tên, và sợ rằng trận chiến kéo
dài có thể tiêu diệt toàn
bộ đạo quân của mình.
Vua cho thổi hiệu lệnh rút quân và rút lui trong tư thế nhục nhã.
Mặc
dù những phép lạ như thế ít khi, chúng ta
có thể chắc chắn rằng Đức
Mẹ không bao giờ để chúng ta cầu khẩn Người một cách vô ích. Lời cầu xin
với Đức Mẹ luôn luôn nhận
được phần thưởng và
hiệu quả gấp bội so với lời
cầu
xin cùng các Thánh. Điều này đã được chính Đức Mẹ mặc khải cho một vị Thành dòng Đa Minh và vị Thánh này đã viết lại những
lời này vì lợi ích
của chúng ta.
1. Đức Mẹ xin gì cùng Chúa thì luôn luôn được nhận lời.
2. Thiên Chúa không từ chối lòng thương xót với bất cứ ai được
Đức Mẹ cầu bầu cho.
3. Thế giới đã có thể bị hủy diệt từ lâu rồi nếu không được Đức
Mẹ giữ gìn nhờ lời cầu bầu của Người.
4. Tình thương của Đức Mẹ đối với những người tội lỗi lớn hơn tình yêu của bất cứ người nào đối với nhau.
5. Tình thương của Đức Mẹ đối với người tội lỗi quả thực hết sức lớn lao đến nỗi nếu Chúa cho phép. Mẹ có thể sẵn lòng đền tội cho
từng người một bằng việc chịu đựng mọi nỗi thống khổ của thế giới
này.
6. Một việc phục vụ cho
Mẹ dù nhỏ bé nhất, dù
chỉ là đọc một kinh Kính Mừng, cũng có giá trị hơn một việc
lớn gấp ngàn lần được làm để tôn vinh các Thánh.
7. Chỉ một kinh Kính Mừng mà thôi cũng có giá trị hơn bất cứ sự
hiến
dâng nào của linh hồn hay thân xác, của đời sống hay cái chết.
8. Như bầu trời rộng lớn hơn tất cả các vì sao thế nào, thì tinh
thương của Đức Mẹ cũng lớn hơn tình thương của tất cả các Thánh
như
vậy.
9. Như Mặt Trời có ích vượt xa tất cả các thiên thể khác trong vũ
trụ thế nào, thì sự trợ giúp của Đức Mẹ cũng
có ích vượt xa sự trợ giúp
của tất cả các Thánh.
10. Lòng tôn kính dâng lên Đức Mẹ làm hoan hỉ cõi lòng tất cả các
Thánh.
11. Có thể ví lòng tôn kính dành cho các Thánh như là bạc, lòng tôn kính dành
cho Đức Mẹ như là vàng;
lòng tôn kính dành cho Đức Kitô
như
là ngọc; còn lòng tôn kính dành cho Thiên
Chúa Ba Ngôi như là những vì sao rực rỡ.
12.
Không ngày nào trôi qua mà không có một linh hồn nào được
cứu khỏi Luyện Ngục nhờ ơn Đức Mẹ.
Mười hai đặc ân hay ân sủng này là triều thiên mười hai ngôi sao mà
Thánh Gioan nhìn thấy đội trên đầu Mẹ (x.Kh 12:1). Ai suy gẫm những ân
huệ
này chắc chắn sẽ cảm thấy mình không thể cưỡng lại được sức lôi kéo đến
với
việc phục vụ và tôn sùng Đức Mẹ. Ai mà không vui sướng đọc lên kinh
Kính Mừng để tôn vinh Đức Mẹ khi nghe biết rằng chính Người đã
tuyên bố lời kinh
vắn
gọn này có giá trị hơn mọi ân huệ của cả
hồn và xác? Ai không vui sướng
hiến mình phục vụ Đức Mẹ khi biết rằng những gì mình làm cho Đức Mẹ thì có giá trị hơn hẳn những gì mình làm cho các Thánh? Vậy
chúng ta hãy phục vụ Đức Mẹ với lòng nhiệt thành sốt mến,
đặc biệt bằng việc tham
dự Thánh Lễ và dâng lên Đức Mẹ Hy Tế của Con yêu Dấu của Người. Bởi vì mỗi lần Thánh
Lễ được cử
hành, Đức Giêsu lại sinh ra một lần nữa cách mầu nhiệm,
và địa vị cao sang của Mẹ Thiên Chúa lại được nhắc lại. Chân Phước
Alanus nói: “Mỗi khi một linh mục bỏ không dâng Thánh Lễ, họ lấy mất của
Mẹ
Thiên Chúa một phần vinh
quang của thiên chức
làm
mẹ của Người.” Vì vậy, mỗi khi linh mục cử hành Thánh Lễ, họ lại dâng lên trước Đức Maria vinh
dự của Mẹ Thiên Chúa, vì có thể nói
rằng khi ấy Đức Mẹ lại sinh
ra Đức Giêsu lần nữa, và lại cảm
thấy
niềm vui sướng ngất ngây như khi Người sinh ra Đức Giêsu lần đầu.
THÁNH LỄ: NIỀM VUI NGỌT NGÀO NHẤT CỦA CÁC THÁNH
Sẽ
vừa có ích vừa an
ủi cho chúng ta biết khi rằng Thánh Lễ có
thể đem lại
lợi ích cho các Thánh như thế nào và đến mức nào,và có thể được cử hành vào các
ngày lễ của các ngài để tăng thêm vinh quang
cho các ngài ra sao. Trong chương
này, chúng ta đã thấy niềm vui phụ và có thể gia tăng như thế nào, chúng ta cũng nên nhớ mình có bổn phận tôn vinh các Thánh.
Chính Thiên Chúa muốn chúng ta tôn kính các tôi tớ trung thành của
Người. Hơn nữa, các Thánh
cũng xứng đáng được chúng ta tôn kính, bởi vì ở trần gian này các ngài đã tránh xa danh vọng, tự hạ mình và coi mình đáng bị chê trách; hơn nữa, các
ngài
tửng bị klhinh bỉ một cách bất công, bị nhạo báng và hành hạ bởi những
kẻ xấu; và vì như thế Thiên
Chúa muốn đưa ra ánh sáng sự vô
tội
của các ngài
như ánh sáng ban ngày, để các ngài được tôn vinh và ca ngợi trong toàn thế
giới
Kitô giáo.
Chúng ta có một bằng chứng về điều này nơi ông Móocđokhai, một tôi tớ trung thành của Thiên Chúa nhưng đã bị tên tể tướng Haman kiêu căng bách
hại và kết án tử. Thiên Chúa đã đánh bại những mưu đồ xấu xa của người này để đưa các biến cố tới một kết cục tốt đẹp là công khai
tuyên dương người tôi
tớ trung thành của người. Khi Vua Assuerô hỏi Haman: “Nhà vua
muốn tuyên
dương một người thì nên làm gì”” Haman tự nhủ: “Ngoài ta ra, nào đức vua còn muốn tuyên dương ai được nữa?” nên Haman
mới tâu vua: “Đức vua
muốn tuyên dương ai, thì ngày lễ gia miện,
đức vua đã mặc long bào nào, đã
cỡi
con ngựa nào, nay xin đem trao cho một trong
các vị cao cấp nhất của Đức
Vua, để vị này mặc long bào
ấy
cho người đức vua
muốn tuyên dương, rồi
đặt người đó lên cỡi con ngựa ấy mà đem đi dạo trong quảng trường của thành phố. Vị này sẽ đi trước người đó và hô to: “Đây là cách đức vua đãi ngộ người
đức vua muốn tuyên dương.” Vua liền nói: “Khanh mau lấy long bào và ngựa như vừa nói, và làm như vậy cho ông Móođokhai, người Do Thái. Tất cả các điều khanh vừa nói, đừng bỏ sót một chi tiết nào” (Et 6:6-10).
Vậy, nếu ông vua ngoại
giáo
này mà còn ban tặng vinh dự lớn đến thế cho
ông
Moóđokhai vì lòng trung thành của ông,
thì hẳn Thiên Chúa khoan nhân
vô
cùng sẽ tôn vinh và truyền cho
triều thần thiên quốc tôn vinh đến mức nào
đối với những tôi tớ trung thành của
Người vì
những việc các ngài đã làm cho Người, cả
vào ngày các ngài vinh hiển bước vào
thiên quốc cũng như mỗi khi Hội
Thánh cử hành lễ kính các ngài trên khắp thế giới? Bởi vì qua sự linh hướng
của Chúa Thánh Thần. Thiên Chúa đã truyền cho Hội Thánh dành
riêng ra những ngày để kính nhớ các tôi tớ tuyển chọn của Người, tôn vinh
các ngài bằng các lời cầu nguyện, các
lòng sùng kính, các bài ngợi khen, các
cuộc hành hương và rước kiệu, trên hết, bằng Hy Tế Thánh Lễ. vì bằng những cách này, chúng ta tôn vinh những người mà Vua Trời muốn tôn vinh.
Phương thế tốt nhất để tôn vinh các ngài là dâng Hy Tế Thánh Lễ lên Thiên
Chúa vì vinh quang các ngài. Mặc dù trong Thánh
Lễ biểu thị cuộc
khổ nạn của Đức Kitô và chỉ được dâng lên một mình Thiên Chúa Toàn Năng mà
thôi, song các Thánh cũng nhận được vinh quang và niềm vui từ đó bởi vì Thánh
Lễ được cử hành để tôn vinh các ngài và làm cho cả thiên đàng tràn ngập hân hoan.
Và
nếu chúng ta đặc biệt nhắc đến đích danh các Thánh, thì niềm vui và vinh quang của các ngài càng được tăng lên hơn nữa, và Thánh Lễ càng làm
cho các ngài hân hoan hơn, theo lời chứng của Thánh Gioan Kim Khẩu: “Khi
công chúng tung hô một ông vua, các tướng lãnh từng chia sẻ các hiểm nguy của chiến
tranh một cách dũng cảm cũng được nhắc
đến tên tuổi, để họ cũng
được chia sẻ vinh quang của cuộc khải hoàn. Với các Thánh cũng thế. Các
ngài
được vinh dự và vinh quang
trước mặt Chúa của các ngài khi Cuộc Khổ
Nạn và Cái Chết của Người được tái hiện
một
cách vinh hiển trong Thánh Lễ,
và các ngài cũng được nhắc đến một cách đặc biệt, và các chiến công
của các ngài chống lại kẻ thù hỏa ngục được ca ngợi và tuyên dương. Vinh quang được dâng lên Thiên Chúa Toàn Năng vì quyền năng mà Người dùng để kiện
cường các ngài trong cuộc chiến và vì Ân Sủng Người ban cho các ngài để
bảo đảm chíến thắng các ngài.” Chúng ta cũng có lời chứng của Cha Molina:
„Không thể tạo sự thỏa lòng nào cho các Thánh nhiều hơn là dâng Thánh Lễ lên Thiên Chúa nhân danh
các ngài, tạ ơn Thiên Chúa vì những ơn huệ Người đã ban cho các ngài, tưởng nhớ các chiến công vinh hiển của các ngài và dâng các
chiến công này lên Thiên Chúa Ba Ngôi hợp với HY TẾ THÁNH
LỄ.
Về
đề tài này, chúng ta đọc thấy trong CÁC KHẢI THỊ CỦA THÁNH
GERTRUDE như sau: “Vào lễ kính Thánh Micae, trong khi dự Thánh Lễ, bà
dâng Minh và Máu Thánh Chúa Kitô lên Thiên Chúa và thưa: „Vì vinh danh vị thái tử cao cả này, Lạy Chúa đáng mến vô
cùng, con dâng lên Chúa Bí
Tích
Cực
Thánh này để muôn đời ca ngợi cơ binh Thiên Thần và để tăng thêm
niềm
vui, vinh quang và hạnh phúc của các ngài.‟ Lúc ấy bà được Chúa cho thấy Thiên
Chúa đón nhận Hy Tế hiến dâng này một cách lạ lùng biết bao, và các thần sứ vui mừng khôn tả, khiến cho các ngài giá như chưa từng được
hưởng một niềm hạnh phúc tột bậc, hẳn cũng đã đủ để các ngài hạnh phúc
muôn đời. Vì thế mà các Thiên Sứ đã đến theo thứ bậc và cung kính dâng lời
tạ ơn lên vị Thánh.” Đoạn kể này đã được các bậc thông thái và các nhà thần học xem
xét
và tán đồng,
vì thế lời phát biểu trong đó không thể bị tranh cãi. Tuy nhiên cần lưu ý rằng đoạn văn không nói Thánh Gertrude đã dâng Bí Tích Cực Thánh này lên cho Các Thiên Thần, nhưng cho Thiên Chúa Cha,
Đấng làm cho Bí Tích ấy trở nên một với Thiên Chúa,
trong khi Người được thỏa lòng vô cùng khiến
cho sự dư dật vô biên của Bí Tích mà cácThiên Thần
nhận
được cũng tăng thêm niềm vui trên Trời. Cùng một sự kiện như thế xảy
ra khi bạn dâng Hy Tế Thánh lên Thiên
Chúa Cha để tôn vinh một vị Thánh.
Để
xác nhận sự thật trên, chúng tôi sẽ trích dẫn một sự kiện từ cùng một nguồn
này. Một thời gian ngắn sau cái chết trong hương thơm thánh thiện của một nữ tu trong Tu Viện Thánh Gertrude
ở Helpede vùng Saxony, một nữ tu khác trong cùng tu viện này, khi tham dự Thánh Lễ cầu cho người chị
em quá cố, đã thưa với Chúa vào lúc dâng Mình Máu Thánh: “Lạy Cha Hằng Hữu
con xin dâng Cha Lễ Vật Thánh này là Mình và Máu Thánh Chúa
Giêsu, để cầu cho người chị em chúng con vừa mới qua đời; và cùng với Lễ Vật này,
con dâng lên Cha Tình Yêu của Thánh
Tâm Người, Thánh
Tâm đập liên lỉ vì yêu Cha.”
Bấy
giờ mắt thiêng
liêng của chị bỗng sáng lên, chị trông thấy chị nữ
tu cùng Dòng đã ở
trên Trời, và có vẻ như đang được hưởng một địa vị
cao sang hơn, được trang điểm rực
rỡ hơn và xung quanh có nhiều thị
nữ xinh đẹp hơn. Cùng với một cảnh như thế đã diễn ra mỗi khi chị nữ tu này dâng Thánh Lễ
cầu cho người đã qua đời.
Quả
thực, lễ hiến dâng được trọng thưởng bội hậu biết bao. Ai có thể tin được rằng niềm vui phụ của các Thánh có
thể được tăng thêm nhiều như thế, nếu như chúng ta không được sự bảo đảm thẩm quyền đáng tin cậy? Các khải
thị
không nói rằng linh hồn được nâng lên một bậc cao hơn, nhưng nói rằng có vẻ như linh hồn ấy được nâng lên một mức vinh quang cao hơn thì thuộc
về niềm vui cốt yếu của vị Thánh, và như chúng ta đã nói, thứ niềm vui này
không thể tăng hay giàm. Tuy nhiên linh hồn này đã trải nghiệm
một
sự gia tăng diệu kỳ về niềm vui
phụ do kết quả của Thánh
Lễ được dâng lên Chúa
cho linh hồn ấy.
Vì
thế, chúng ta có thể kết luận rằng, nhờ dâng một Thánh
Lễ, chúng ta có thể tôn vinh các Thánh một cách đẹp lòng Chúa
nhất, và tăng thêm hạnh phúc mà các ngài được hưởng.
Cho nên nếu bạn muốn tôn vinh một vị Thánh nào, ví
dụ Thánh Bổn Mạng của bạn, bạn hãy dự Thánh Lễ để tôn vinh ngài, và vào lúc dâng Mình Máu Thánh, bạn hãy dâng Con Thiên Chúa lên Cha của
Người để tăng thêm niềm vui và vinh
quang cho vị thánh Bổn Mạng. Mỗi
sáng bạn hãy xem lịch ngày hôm ấy, và khi dự Thánh Lễ, bạn hãy thưa với vị Thánh
được mừng kính hôm ấy, rằng bạn sẽ tham dự Thánh Lễ để tôn vinh
Ngài, vào lúc dâng Mình
Thánh, hãy dâng Hy Tế Thánh lên Thiên Chúa với ý chỉ này. Đến giờ chết,
bạn sẽ biết việc
thực
hành đạo đức này đã đem
lại
biết bao công phúc cho bạn.
Post a Comment