Thánh trẻ Đaminh Savio
Thánh
trẻ Đaminh Savio
đệ tử Cha Don
Bosco (dòng Salesio)-, bổn mạng thiếu niên
Người Ý
(1842-1857) qua đời lúc 15 tuổi
kính ngày 9
tháng 3.
1. Tâm hồn đạo
đức từ nhỏ:
Savio là thánh
trẻ rất quen thuộc với nhiều người, nhờ sự phổ biến sách vở của dòng Salesio-
Don Bosco.
Đaminh Savio
được sinh ra chào đời ngày 2-4-1842. Đuợc Rửa tội cùng ngày.
Gia đình cậu là
gia đình nghèo làng Riva, tỉnh Chiera,thuộc miền bắc nước Ý. Anh chị em gồm 12
người. Nhà nghèo nên gia đình phải di chuyển nơi ở nhiều lần.
Năm Đaminh 2
tuổi, gia đình em dọn về Murialdo, một làng nhỏ cạnh Riva.
Ngay từ nhỏ
Savio đã được dậy cho thói quen đọc kinh tối sáng. Em lại ngoan ngoãn dễ vâng
lời cha mẹ. Savio đã trở thành niềm vui cho cha mẹ, đặc biệt những lúc ông Carlô
đi làm về, Savio thường ra đón ba bằng những nụ cười tươi và hôn ba làm cho ba
vui vẻ quên mệt nhọc nơi đồng ruộng.
Khi lên 5 tuổi,
Savio đã thích giúp lễ.
Cậu nhỏ quá, không với tới sách lễ trên bàn thờ, nhưng sung sướng thấy cha đưa
sách ra cạnh bàn thờ cho bé. Nhiều ngày cậu đi lễ sớm, vì cha sở chưa mở cửa nhà
thờ, cậu phải đứng chờ ngoài trời tuyết, rất lạnh lẽo.
Năm lên 7 tuổi,
Savio đã thuộc lòng giáo lý căn bản và ao ước được rước Chúa Giêsu .
Cha sở đã bàn với các linh mục bạn và cho phép cậu được Rước lễ lần đầu sớm.
Sung sướng, cậu khoanh tay "xin lỗi mẹ" và hứa sẽ ngoan ngoãn vâng lời. Sáng hôm
sau, lễ Chúa Phục sinh, cậu sung sướng chừng nào được Rước lễ lần đầu trong đời
trong trắng. Sau khi Rước lễ, về nhà Savio đã ghi lại 4 điều dốc lòng như sau:
1/
Tôi sẽ siêng năng xưng tội và rước lễ .
2/
Tôi sẽ thánh hoá các ngày lễ trọng.
3/
Chúa Giêsu và Mẹ Maria là những người bạn thân nhất của tôi.
4/
Tôi thà chết chứ không phạm tội.
Trong gia
đình Savio,
mọi người có thói quen đọc kinh trước khi ngồi vào bàn ăn.
Ngày kia, nhà có
khách. Đến bữa, ông khách ngồi ngay vào bàn, ăn cách ngon lành.
Thấy ông
khách không làm ít là một dấu Thánh Giá, Savio rời bàn ăn, đến ngồi ăn tại góc
nhà.
Khi khách ra về, ông Carôlô hỏi: sao lúc nãy con không ngồi ăn chung? Savio trả
lời : Thưa ba con không muốn ở gần ông khách đó, vì ông ta ngồi vào bàn ăn chẳng
khác gì con vật, không biết cầu xin Chúa …như ba vẫn dạy con.
Lên 10 tuổi, nhà
ở xa phố không có trường gần, nhưng Savio nài nỉ cha mẹ cho đi bộ đến trường ,
mỗi ngày 2 lần đi, 2 lần về tổng cộng 16 cây số. Nhưng cậu hăng hái, vui vẻ bước
đi với niềm tin như đi làm công cho Chúa để lãnh phần thưởng Chúa ban sau này
trên Thiên đàng . Một ngày kia, có ông già thấy bé thường đi bộ một mình đi học,
ông hỏi cậu:
- Con đi học một
mình, đường vắng mà con không sợ à?
- Cậu trả lời
“Cháu đâu có đi một mình, có Thiên Thần Bản mệnh lúc nào cũng đi với cháu mà!”.
Savio quý bạn
học,
nhưng không chịu theo hùa để làm chuyện bậy bạ tội lỗi khi đi tắm suối. Cậu nhất
định từ chối lời rủ rê, nói là để về xin phép mẹ, nên bạn bè cũng không dám ép.
Một lần bạn bè
đến lớp sớm, nghịch phá lò sưởi, chúng bỏ tuyết vào cho tắt lò. Khi thầy giáo
đến, hỏi đứa nào cũng chối, nhưng Savio im lặng. Thầy tưởng Savio là thủ phạm,
nên la rầy và bắt quì giữa lớp. Hôm sau thầy mới biết chuyện thì đã xong rồi.
Savio nói là "không muốn bạn bị đuổi", còn mình, hi vọng được tha vì phạm lần
đầu.
2. Savio sống
trong nhà cha Don Boscô
Lên 12 tuối,
(năm 1853) Savio gặp được cha Don Bosco, cậu nói: "Con muốn làm linh mục".
Đaminh Savio đã bày tỏ cậu là tấm vải trong tay người thợ may lành nghề là cha
Don Bosco để Ngài cắt thành tấm áo đẹp dâng Chúa.
Khi được tiếp
xúc với Don Bosco, Savio đã tìm thấy con đường lên thánh là “Phụng sự Chúa trong
vui vẻ”.
Lên 14, Savio
nhập trường của cha Bosco. Với sự hướng dẫn của cha, cậu đã nên thánh. Savio
luôn thân thiện, vui vẻ, hăng hái, chu toàn bổn phận, giúp đỡ bạn học, đưa về
đàng lành...
Savio có lòng
tôn kính Thánh Thể và Đức Mẹ cách đặc biệt.
Cậu cám ơn Chúa sau rước lễ rất sốt sắng . Một lần, cậu được ngất trí từ sau khi
Rước lễ sáng tới 2 giờ chiều, bỏ ăn, bỏ học luôn cho tới khi cha Don Bosco đoán
ra và tìm được cậu đang ngất trí, đứng nhìn Nhà Chầu.
Trong trường,
cậu được phép tổ chức hội Đức Mẹ Vô nhiễm.
Mục đích Hội là "Cứu rỗi linh hồn mình và nên thánh bằng cách cứu rỗi chúng
bạn". Nhờ Hội này, thiếu niên nhà cha Don Bosco đã xưng tội Rước lễ nhiều
hơn, dễ dạy hơn, trở nên tốt lành tấn tới rất nhiều hơn. Mẹ cha Don Bosco rất
khen Savio là trẻ ngoan nhất của Bà.
Savio để dành
những ảnh đạo , kẹo bánh người ta cho cậu để tặng lại các bạn và giúp họ làm
việc lành. Một lần cậu bảo em bé làm dấu thánh giá tử tế rồi cậu cho một mẫu
ảnh.
Cậu thích dạy
giáo lí cho các em nhỏ để các em biết Chúa và mến Chúa .
Cậu khuyên các
bạn xưng tội, Rước lễ và viếng Mình Thánh , viếng Tòa Đức Mẹ . Có lần trời mùa
Đông, người bạn từ chối, cậu phải tháo găng tay, cởi áo choàng ra cho bạn mượn
để đi viếng Đức Mẹ .
Thời gian học
Trung học,
Savio đã thể hiện một hành vi thật là can đảm và anh hùng. Đó là giữa bạn bè có
hai người đã cãi vã và quyết đánh nhau sống chết. Savio cố gắng giải hòa nhưng
không xong. Cậu đành xin hai bạn cho theo đến nơi ném đá. Tới nơi đã hẹn, Savio
làm chuyện mà không có ai tưởng nổi: Cậu chia khoảng cách để hai người đứng đối
diện nhau; mỗi người đã cầm sẵn trong tay 5 cục đá, rồi Savio lên tiếng.
- Trước khi các
bạn thi hành cuộc thách đấu, tôi muốn các bạn hoàn thành điều kiện tôi đề nghị.
Nói rồi, cậu rút cây Thánh Giá nhỏ đeo ở cổ, giơ cao lên, rồi nói:
- Tôi muốn hai
bạn nhìn thẳng vào Chúa chịu đóng đinh, để rồi, trong khi ném một viên đá vào
tôi, bạn hãy dõng dạc nói các lời sau đây: “Chúa Giêsu Kitô vô tội đã chết
khi tha thứ cho những kẻ đóng đinh ngài, còn tôi kẻ có tội lại muốn xúc phạm đến
Ngài và thực hiện một việc báo thù nghiêm trọng”.
Nói xong, cậu
đến quì gối trước anh bạn đang hằm hằm sát khí mà nói:
- Bạn hãy ném đá tôi đi.
- Bạn hãy ném đá tôi đi.
Anh bạn nhanh
nhảu nói:
- Không, không
bao giờ. Tôi không có chuyện gì chống lại bạn và tôi sẵn sàng bảo vệ bạn nếu
thằng kia làm hại bạn.
Nghe thấy vậy,
Savio chạy sang anh bạn khác và cũng dùng những lời như trước.
Anh bạn này cũng ngỡ ngàng và nói giọng run run “Savio là bạn của mình, mình sẽ không làm hại bạn! Nếu thằng chó chết kia làm hại bạn tôi sẽ giết nó!”
Khi ấy Đaminh Savio đứng lên, và nói:
Anh bạn này cũng ngỡ ngàng và nói giọng run run “Savio là bạn của mình, mình sẽ không làm hại bạn! Nếu thằng chó chết kia làm hại bạn tôi sẽ giết nó!”
Khi ấy Đaminh Savio đứng lên, và nói:
- Cả hai bạn đều
sẵn sàng liều thân chết để bảo vệ tôi, một người tội lỗi, tại sao các bạn lại
không thể tha thứ cho nhau, vì chính Chúa đã chết để cứu linh hồn các bạn?
Trước lòng can
đảm ấy, hai tên đã ôm lấy Savio và ôm lấy nhau, tha thứ cho nhau, và đã trở
thành bạn của nhau.
Để nên thánh,
Savio
cũng thích làm những việc hãm mình như lấy roi đánh tội, ăn bánh lạt với nước
lã, nhịn đói, nhưng cậu bị cấm và phải vâng lời ăn uống như anh em trong nhà.
Cậu lại nghĩ ra những cách khác như nhặt ăn bánh vụn rơi xuống đất, gối đầu bằng
viên gạch, mùa Đông không xin thêm chăn, để noi gương Chúa trong hang đá, xin
mặc áo nhặm như thánh Gioan Baotixita, nhưng cũng bị các cha khôn ngoan cấm
hẳn…, vì sức khỏe quá mỏng manh của cậu. Cha Don Bosco mở đường cho cậu: sống
vâng lời, chịu mọi khó khăn theo thời tiết nóng lạnh, mọi trái ý…vì lòng mến
Chúa mà vẫn luôn tươi cười.
Quyết tâm sống
thánh đã làm Savio âm thầm hy sinh chịu nóng lạnh của thời thiết khắc nghiệt làm
sức khỏe cậu suy yếu và ngã bệnh.
Vì kém sức khoẻ,
Savio đã rời trường sau 2 năm rưỡi sống rất ngoan ngoãn ở đây.
3. Savio về gia
đình chữa bệnh và qua đời:
Ngày 1-3-1857
Savio phải giã từ nhà cha Don Bosco để về gia đình trị bệnh.
Cha Don Bosco hi vọng với phong cảnh dễ chịu và sự săn sóc của bà me, Savio sẽ chóng khỏi hơn. Nhưng dù uống mọi thứ thuốc, bệnh cậu vẫn không giảm. Trên giường bệnh Savio đã vui nhận mọi sự trong niềm tín thác vào Chúa và Đức Mẹ như những người bạn đường của cậu. Savio luôn nghĩ tới Chúa trên Thánh giá để can đảm chịu khổ do bệnh nan, do thuốc men.
Cha Don Bosco hi vọng với phong cảnh dễ chịu và sự săn sóc của bà me, Savio sẽ chóng khỏi hơn. Nhưng dù uống mọi thứ thuốc, bệnh cậu vẫn không giảm. Trên giường bệnh Savio đã vui nhận mọi sự trong niềm tín thác vào Chúa và Đức Mẹ như những người bạn đường của cậu. Savio luôn nghĩ tới Chúa trên Thánh giá để can đảm chịu khổ do bệnh nan, do thuốc men.
Ngày 9-3-1857,
Savio xin ba mời linh mục để lãnh nhận Phép Thánh Thể và Xức dầu sau cùng để về
cùng Chúa Đức Mẹ.
Khi
gần chết, cậu xin cha cậu đọc kinh cầu đi đàng cho người hấp hối. Đột nhiên, mặt
cậu vui tươi, cậu nói: "Con đang được thấy cảnh đẹp tuyệt vời". Lúc đó là 10 giờ
khuya.
Savio tắt thở để
về với Chúa và Mẹ Maria cậu yêu mến suốt cuộc đời vắn vỏi.
Savio đã được làm nhiều phép lạ nên ngày 5 tháng 3 1950, Đức Thánh
Cha Piô 12 tuyên phong Á thánh cho Đaminh Savio. Và ngày 12 - 6 - 1954, sau 4
năm, cũng Đức Thánh Cha Piô 12 tuyên phong hiển thánh cho Đaminh Savio.
Trong lễ phong hiển thánh cho Savio, Đức Thánh Cha đã trình bầy Savio như là một
thiếu niên mảnh khảnh, với một thân xác yếu đuối nhưng có một tâm hồn cương nghị
đầy khát vọng tận hiến bản thân cho Tình yêu siêu việt của Chúa Kitô. Là học trò
của Cha Thánh Gioan Bosco, Savio đã hiểu được sống thánh là "chu
toàn bổn phận trong niềm vui để phụng sự Thiên Chúa và tha nhân”.
---
19 năm sau khi qua đời,
Savio đã hiện về với cha Don Bosco, nói về nhà Dòng, nhất là nhắn nhủ Tôn kính
yêu mến Đức Mẹ như cha Bosco kể lại giấc mơ có thật
cho các bề trên trong
dòng và các tu sĩ nghe:
"Một hôm, khi tôi đang ở
trong phòng làm việc, bỗng thấy mình được đưa lên một ngọn đồi. Chung quanh là
cảnh rộng mênh mông, có hồ lớn, có vườn rộng. Trong vườn có nhiều cây trái và
hoa đẹp rực rỡ.
Trong khi đang ngắm cảnh
đẹp ấy, tai tôi lại nghe những âm nhạc to dần, rồi bỗng thấy một đoàn người trẻ
vui tươi tiến lại.
Dẫn đầu đoàn trẻ coi
giống như Đaminh Saviô, học sinh của trường chúng ta đã qua đời. Khi tới trước
mặt tôi chừng 10 bước, đoàn người trẻ dừng lại, tiếng hát cũng ngưng. Cậu trẻ
tiến sát trước mặt tôi, cậu mặc chiếc áo dài trắng phủ tới chân. Áo được trang
điểm bằng những sợi kim cương và ngang lưng thắt giây đai đỏ nạm ngọc trắng. Cổ
quàng vòng hoa rực rỡ.
Tôi kinh ngạc không nói
ra lời. Thấy vậy cậu trẻ lên tiếng nói:
- Sao cha đứng im và tỏ
ra kinh hãi thế?
- Vì cha không biết nói
gì. Nhưng con có phải là Đaminh Saviô không?
- Con đây, cha không nhận ra sao?
- Sao con lại ở đây?
- Con đến đây với cha. Cha có điều
gì hỏi không?
- Quang cảnh tuyệt đẹp cha vừa thấy
là cảnh gì mà đẹp quá.
- Nó là cảnh thiên nhiên, nhưng
được tay của Chúa trang điểm đẹp gấp ngàn lần.
- Cảnh này giống Thiên đàng quá.
- Không, Thiên đàng khác xa vô
ngần, người trần như cha không thể hiểu được.
- Con được hưởng gì trên đó?
- Không thể giải nghĩa cho cha
được, không thể giải nghĩa cho người còn sống, bao lâu chưa được kết hợp với
Chúa.
…
- Saviô, nói cho cha nghe, điều gì
an ủi con nhất khi con sắp qua đời?
- Cha đoán coi?
- Cha chịu thôi.
- Thưa cha, điều an ủi con nhất
khi sắp qua đời, đó là được Mẹ Maria quyền phép và nhân từ đến giúp đỡ. Xin
cha nhớ nói với những người trẻ rằng: ĐỪNG BAO GIỜ QUÊN KÊU CẦU CÙNG MẸ MARIA
bao lâu họ còn sống ở trần gian, nếu muốn được bình an trong giờ chết kinh
hoàng". (Thu Lâm, Đaminh Savio, Cậu bé Phi thường, TTĐM xb 1992, tr
137-138)
-----------------------
St.
Dominic Savio
Patron of the Falsly Accused
born 1842 died 1857
St. Dominic Savio was born in Italy in 1842. One day when he was just four, he
disappeared and his good mother went looking for him. She found the little
fellow in a corner praying with his hands joined and his head bowed. He already
knew all his prayers by heart! At five, he was an altar boy. When he was seven,
he received his First Holy Communion. On that solemn day, he chose a motto: "Death,
but not sin!" and he kept it always.
"A
teenager such as Dominic, who bravely struggled to keep his innocence from
Baptism to the end of his life, is really a saint," said Pope St. Pius X.
Yes, Dominic was an ordinary boy with an extraordinary love for God.
At
the age of twelve, Dominic entered the school run by St. John Bosco. Don Bosco
examined him first and at the end of the questions, Dominic asked,
"What do you think of me?"
"I
think you're good material," answered the priest, with a big smile.
"Well, then," said Dominic, "You are a good tailor, so if the material is good,
take me and make a new suit out of me for Our Lord!"
Everyone in the school saw from the way he prayed that this boy was different.
He greatly loved all the boys, and even though he was younger, he used to worry
about them. He was afraid that they would lose the grace of God by sinning.
One day, a fellow brought a magazine full of bad pictures to school. In a
minute, a group of boys had gathered around him to see it.
"What's up?" wondered Dominic, and he, too, went to look. Just one peek was
enough for him. He grabbed the magazine and tore it to pieces! "Poor us!" he
cried in the meantime, "Did God give us eyes to
look at such things as this? Aren't you ashamed?"
"Oh, we were just looking at these pictures for the fun of it," said one boy.
"Sure, for fun," answered Dominic, "and in the meantime you're preparing
yourselves to go to hell!"
"Oh, what's so wrong about looking at these pictures anyway?" another fellow
demanded.
Dominic had a ready answer. "If you don't see anything wrong," he said sadly,
"this is even worse." It means you're used to looking at shameful things!"
No
one said anything after that. They all realized that Dominic was right. Another
time he stopped a terrific stone-throwing fight between two angry boys. Holding
up a little crucifix between them, he said, "Before you fight, look at this and
say, 'Jesus Christ was innocent and He died forgiving His murderers. I am a
sinner, and I am going to hurt Him by not forgiving my enemies.' Then you can
start - and throw your first stone at me!"
The two boys were so ashamed of themselves that they apologized, and promised to
go to confession too.
One day Dominic began to feel sick and was sent home to get better. While at
home he grew worse, instead, and received the last Sacraments. He was only
fifteen then, but he did not fear death. In fact, he was overjoyed at the
thought of going to Heaven. Just before he died, he tried to sit up.
"Goodbye," he murmured to his good father. Suddenly his face lit up with a smile
of great joy and happiness. "I am seeing such wonderful things!" he exclaimed.
Then he spoke no more, for he had gone to Heaven.
Dominic is the patron saint of choir boys and of the falsely accused.
This latter title was given to him due to the following incident. One time, two
boys filled the school stove with snow and garbage during the cold winter
months. When the teacher came back into the room, they falsely accused Dominic
of doing the "dirty" deed. Although disciplined in front of the entire class,
Dominic refused to tell on the two mischievous boys. When the truth was later
revealed, Dominic was asked why he didn't confess to his innocence. He remarked
that he was imitating Our Lord, Who remained silent during His persecutions and
crucifixion.
-------------- source xuanha
Post a Comment