THANH THE HY TE TUYET VOI CHUONG 30
CHƯƠNG 30: THAM DỰ THÁNH
LỄ VỚI THÁI ĐỘ CUNG KÍNH
Trong sắc lệnh của Công Đồng Trentô, Hội Thánh dạy ta phải có thái độ cung kính
khi
dự lễ. Chúng tôi thấy
cần
phải thú nhận rằng
không có việc nào
khác do người tín hữu thực hành mà lại linh thiêng và thánh thiện như chính
mầu nhiệm diệu kỳ này, nơi đó lễ vật đem lại sự sống được linh mục tiến dâng
hằng ngày trên bàn thờ, hiển nhiên là với tất cả sự siêng năng,
cần
mẫn, với tâm hồn thanh sạch và trái tim tinh tuyền cùng
với sự biểu lộ ra bên ngoài vẻ sốt sắng đạo đức (Khóa 22). Cả linh mục lẫn giáo dân đều ghi nhớ điều này –
linh
mục thì cử hành Thánh Lễ hết sức sốt sắng, còn giáo dân thì tham
dự với lòng nhiệt thành.
Theo sử gia Josephus,
tại đền thờ Do Thái hằng ngày có bảy trăm tư tế và
lêvi phục vụ; họ giết các con vật làm lễ tế, rửa sạch chặt ra từng mảnh và thiêu chúng trên bàn thờ trong khi vẫn giữ thái độ hết sức cung kính và im lặng
tuyệt đối đến độ như chỉ
có một tư tế hành lễ.
Các
Kitô hữu thời tiên khởi cũng như vậy. Thánh
Gioan Kim Khẩu kể rằng khi vào nhà thờ họ cúi mình hôn đất; trong khi cử hành Thánh Lễ, bầu không khí im lặng bao trùm khắp nhà thờ đến độ như thể không có một ai trong nhà
thờ
cả. Độc giả có thể nhớ lại lời trong phục vụ của thánh Giacôbê: “Mỗi
người hãy giữ thinh lặng và run lên vì sợ hãi; đừng để lòng trí mình chất chứa những chuyện dưới đất, vì Vua trên các vua, Chúa trên các chúa sắp ngự
xuống, được Hiến tế trên bàn thờ và Người trao ban chính Người
làm lương thực nuôi sống các tín hữu.” Thánh Máctinô
trong nhà thờ chỉ quỳ hoặc đứng
chứ không bao giờ chịu ngồi, và ngài cầu nguyện với
nét mặt sợ sệt. Khi được hỏi vì sao như vậy, ngài trả lời: “Sao tôi có thể không run sợ khi diện kiến
Chúa là Thiên Chúa của tôi được?” Vua Đavít cũng diễn tả cùng một cảm nghĩ như thế khi ngài nói: Được bước vào nhà Chúa, con hết lòng kính sợ, hướng về
đền thánh mà phủ phục tôn thờ (Tv 5,8)
Lời
Chúa nói với ông Môsê từ bụi gai cháy bừng bừng cũng có thể trích dẫn hợp lý ở đây: Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất thánh (Xh
3,5). Nhà thờ của chúng ta phải quý trọng biết bao, vì đã được Giám mục
thánh hiến làm nơi dâng Hiến
Lễ hằng ngày. Đavít xưa phải run sợ khi bước vào nhà Tạm, nơi đặt Hòm Bia Giao Ước; phương chi chúng ta là những kẻ
tội
lỗi chúng ta càng phải sợ hãi và hết lòng cung kính khi bước vào nhà thờ
nơi có Chúa Giêsu Thánh thể hiện diện, nơi cử hành Thánh
Lễ,
và cung kính tham dự Mầu Nhiệm cao trọng trên mọi mầu nhiệm. Chính Thiên Chúa cũng ra chỉ thị: Các ngươi phải … kính sợ thánh điện của Ta (Lv 26,2) Mệnh lệnh
này
thích hợp với các nhà
thờ của chúng ta hơn là với nhà tạm
của dân Israel, cũng như cái thang Giacóp và bàn thờ ở Bêthel biểu trưng cho nhà thờ Kitô giáo hơn là cho đền thờ của vua Salomon. Chúng ta có thể nói rất đúng về các thánh
đường của chúng ta: Nơi này đáng sợ thay! Đây
là nhà của Thiên Chúa,
là cửa trời, chứ không phải là gì khác (St 28,17).
THÁI ĐỘ CUNG KÍNH NƠI NHÀ CHÚA
Thật đáng trách khi có người coi nhà thờ chẳng
có gì
đáng trọng hơn nhà riêng của họ, họ chẳng hề nghĩ đó là nhà Chúa, nơi con Đấng Tối Cao cư ngụ.
Một số người chẳng còn biết ngượng khi cứ quay ngang quay ngửa, cứ trố
mắt
nhìn xem ai vào ai ra, truyện trò cười cợt trong Thánh Lễ, là lúc các Thiên
Thần luôn luôn phải phủ phục. Với những hạng người như thế, Chúa Kitô có thể dùng những lời xưa kia Người đã nói với những kẻ buôn bán trong đền
thờ:
Nhà Ta là nhà cầu nguyện
thế
mà các ngươi đã
biến thành sào huyệt của bọn cướp (Lc 19,46)
Khi
cắt nghĩa đoạn này,
Cornêliô a Lapiđê nói: “Nhà thờ Kitô giáo thực sự là Nhà
Chúa, vì có Chúa Kitô ngự trong Bí Tích cực
thánh trên Bàn Thờ. Nếu
Người đã từng dùng roi đánh đuổi những người DoThái
khỏi đền thờ, thì
người Kitô còn đáng bị xử tệ hơn thế nữa khi họ báng bổ nơi thánh
này bằng những câu truyện vãn, nhìn ngang nhìn ngửa và trố mắt nhìn xem ai ra ai
vào.”
Về
chuyện nhìn vào người này nhìn vào người kia lúc dâng Thánh Lễ, Chân
Phước Veronica ở Binasko kể lại kinh nghiệm sau đây: “Có một lần vì
tò mò, trong giờ dự Thánh
Lễ tôi nhìn vào một chị đang quì gần bàn thờ, thì
Thiên thần của Chúa luôn ở cạnh tôi đã mắng tôi nặng lời khiến tôi hầu như bất tỉnh vì khiếp sợ. Thiên
Thần nhìn tôi một cách đáng sợ khi ngài nói: “Tại
sao con không nhìn vào lòng mình? Tại sao lại tò mò nhìn chị em con? Con đã xúc phạm nặng đến Chúa đấy.” Thiên Thần nói với tôi như thế, và theo
lệnh của Chúa Kitô, Thiên Thần truyền tôi phải làm một việc đền tội rất nặng,
khiến tôi phải khóc suốt ba ngày. Bây giờ mỗi khi dự Thánh Lễ, tôi không
dám
quay ngang quay ngửa nữa, vì sợ làm phật lòng Chúa.
Tò
mò nhìn người này người kia đã là tội, huống hồ nói truyện trong nhà
thờ
và khi dự Thánh Lễ thì càng lỗi nặng đến thế nào. Kiềm chế miệng lưỡi dễ
hơn kềm chế con mắt rất nhiều, vì thế nói chuyện trong nhà thờ thì có lỗi nặng
hơn là nhìn ngang nhìn ngửa; hơn thế, làm như thế không
chỉ xúc phạm đến
Chúa, mà còn gây gương mù gương xấu và làm cho những người khác đang
cầu
nguyện phải chia trí. Để tránh phạm lỗi này, chúng ta hãy
nhớ lại lời Chúa
Giêsu: Tôi nói thật cho các ngươi hay: đến ngày phán xét, người ta
sẽ phải trả lời về mọi lời vô ích mình đã nói (Mt 12:36). Nếu chúng ta phải trả lời
về
mọi lời vô ích mình đã nói, thì hẳn Đấng Thẩm Phán chí công sẽ nghiêm phạt
những lời vô ích chúng
ta nói ra khi dự Thánh Lễ,
vì nó chứng tỏ chúng ta thiếu sự cung kính trong việc thờ phượng Người!
Để
cho thấy thái độ cung kính đúng mức cần có đối với Hy Tế Thánh
Lễ, chúng ta luôn luôn quì gối xuống. Bởi
vì nếu Thánh Phaolô nói: Như vậy
khi vừa nghe Danh Thánh Chúa
Giêsu, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ,
muôn vật phải bái quì (Pl 2,10), thì chúng ta phải quì gối sâu hơn nữa khi
chính Chúa Cứu Thế đích thân hiện diện trên bàn thờ, và công trình cứu chuộc chúng
ta được tái hiện.
Một số người có thói quen đứng suốt buổi lễ, chỉ quì
gối
lúc truyền phép, rồi lập tức đứng dậy sau đó, thậm chí thản nhiên ngồi
xuống, như thể Chúa không còn hiện diện nữa. Thái độ này quá ư là vô lễ và đi ngược lại truyền
thống của Hội Thánh.
Những ai không thể quì suốt giờ thì ít ra cũng phải quì từ lúc truyền phép cho tới sau khi linh mục rước lễ. Các bà mẹ phải để các con nhỏ ở nhà, vì chúng không chỉ quấy rầy chính bà khi đem
chúng đi lễ, mà còn làm những
người khác chia trí, đôi khi cả chủ tế cũng bị
chia trí. Nhưng các em lớn hơn thì có thể đưa đi lễ.
Một
thói quen rất đáng tranh cãi là việc các phụ nữ trang điểm quá đáng khi dự Thánh Lễ. Thánh
Giáo Hoàng Linô thường xuyên nhấn mạnh phái nữ phải
giữ
lệnh truyền của các tông
đồ,
là mọi phụ nữ khi vào nhà thờ phải có mạng che mặt. Thánh Carôlô Borômêô quen nói rằng phụ nữ mà không có mạng che mặt thì không được phép vào nhà thờ. Theo Thánh Clêmentê
Alexandria, lý do đưa ra lệnh truyền này
là để tránh sắc đẹp của phụ
nữ có thể làm chia trí phái
nam.
Những phụ nữ đến nhà thờ mà ăn nmặc quá cầu kỳ hay
lòe
loẹt có thể gây tác hại lớn, vì họ lôi kéo sự chú ý của người khác
vào
bản thân họ đang khi phải dành sự chú ý ấy cho Thánh Lễ, và vì thế họ trở thành
dịp
phạm tội cho những người khác. Thánh Ambrôsiô nói về những hạng phụ nữ này: “Họ càng nhận được sự
chú ý của đàn ông bao nhiêu, họ càng trở nên
đáng ghê tởm trước mặt Chúa bấy nhiêu; họ càng được người đời ca ngợi bao nhiêu, thì càng bị Thiên Chúa khinh ghét bấy nhiêu.”
Những phụ nữ khoe khoang như thế, khi nhìn lên Thánh Giá, hãy hình
dung
như đang nghe tiếng Chúa Kitô nói với họ thế này: “Này con gái của Ta, hãy
nhìn Ta bị treo trần truồng
trên Thánh Giá, mình đầy máu me và thương
tích, để đền bù tội khoe khoang
của con, Vì coi thường sự gớm ghiếc của Ta, con trang sức cho mình những thứ xa hoa đắt tiền, và đến trình diện một cách
vô
liêm sỉ trước mặt Ta trong Thánh
Lễ,
gây gương mù gương xấu cho người khác. Hãy coi chừng kẻo vì ăn bận diêm dúa như thế, con sẽ bị ném vào hỏa ngục sau khi chết.”
Chớ
gì mọi người hãy cảnh giác trước những
lời này, và suy nghĩ rằng ăn bận quá khoe mẽ luôn luôn là
có tội, có tội hơn là chúng ta có
thể tưởng, vì đó
là một tội ít khi được ăn năn, xưng ra và quên đi. Hãy xét mình xem bạn sai trái
trong vấn đề này tới
mức nào khi bỏ quá nhiều thì giờ chăm sóc việc trang
điểm
con người bạn, gây gương mù gương xấu cho người khác, hay kích thích lòng ghen tị của những người quá nghèo không thể ăn bận như bạn, Vì không để ý đến những tội này, không xưng ra hay ăn năn sám hối, bạn sẽ sống và chết
trong chúng, dẫn đến nguy cơ bị án phạt đời đời.
Post a Comment