Header Ads

Quyền năng Bí Tích Thánh Thể ( 1. LẠY CHÚA, NÀY CON ĐÂY, XIN HÃY DÙNG CON )

Bắt đầu từ tháng 6 năm 1967, tôi đã lập sáu nhà thờ Tin Lành. Tôi đi vào một vùng đất mới, bắt đầu xây dựng một nhà thờ và làm mục sư ở đó cho đến khi có thể chuyển giao cho một mục sư khác. Sau đó, tôi lại đến một nơi khác và lại bắt đầu xây dựng một nhà thờ khác. Bởi vì Thiên Chúa đã chúc phúc cho tôi với một sứ vụ cầu nguyện cho bệnh nhân, nhiều người đã gán cho tôi cái tên “Tông đồ chữa bệnh”. Giữ việc phục vụ chữa bệnh ở bảy quốc gia khác nhau, tôi thấy Thiên Chúa chữa lành hàng trăm người nếu không nói là hàng ngàn người với đủ mọi loại đau ốm và bệnh tât. Tuy nhiên, cuộc đời tôi đã bắt đầu nợi một cộng đoàn nông trại được gọi là Warrenville, bang Illinois, cách Chicago về hướng Tây Nam ba mươi tám dặm. Lúc tôi được tám tuổi, trong một ngày nghỉ của trường Thánh Kinh Cộng đoàn Giáo hội Baptist Warrenville, tôi được đưa đến học biết Chúa Giêsu là Đấng Cứu Độ của tôi và đã chịu phép rửa ở đấy. Tôi đã sống một đời sống kitô hữu gương mẫu. Nói cách khác, tôi không bao giờ đọc Thánh Kinh, cũng như không cầu nguyện bao giờ. Tôi chỉ đi nhà thờ khi mẹ tôi bảo đi.
Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học vào năm 1959, tôi trải qua bốn năm trong Quân Đoàn Thuỷ Quân Lục Chiến, tôi đã gặp và kết hôn với một người con gái tên là Verma. Chúng tôi có một bé gái tên là Ellen, và hai con trai mà chúng tôi đặt tên là Mark và Timothy. Được giải ngũ khỏi Thuỷ Quân Lục Chiến, gia đình tôi dọn tới thành phố Vista nhỏ bé thuộc bang California. Tôi bắt đầu kiếm sống bằng việc tiếp nối giấc mơ dài còn dang dở của cha tôi là tài xế xe tải lớn. Verma đã gia nhập cộng đoàn Giáo hội của Thiên Chúa, và lúc đó tôi thật sự không thích lắm, khi chúng tôi tham dự vào Cộng đoàn Giáo hội của Thiên Chúa ở Vista. Tôi vẫn chưa đọc Thánh Kinh và chưa cầu nguyện, vì thế tôi chẳng hề biết đến việc tăng trưởng trong đời sống thiêng liêng. Tuy nhiên, vào tháng 6 năm 1967, một biến cố xảy ra trong cuộc đời tôi đã làm cho nó thay đổi mãi mãi. Một tiếng nói đánh thức tôi vào lúc hai giờ sáng ngày Chủ nhật. Tiếng nói ấy nơi với tôi:
– Hãy tới ngay Hội Truyền Giáo Phúc Âm ở San Diego.
Chưa bao giờ có chuyện gì giống như thế này xảy ra cho tôi trước đó. Tôi đã suy nghĩ về chuyện này trong vài phút, sau đó, tôi quyết định gạt nó ra khỏi tâm trí để tiếp tục giấc ngủ còn dang dở.
Sáng hôm ấy, sau khi đi nhà thờ, gia đình tôi ra ngoài dùng cơm với một số bạn bè. Đang khi chúng tôi đang dùng bữa trưa, tôi lại nghe tiếng nói ấy một lần nữa:
– Bob, Ta muốn con đi ngay tới Hội Truyền Giáo Phúc Âm ở San Diego.
Lúc hai giờ sáng, tôi tưởng mình nằm mơ nhưng bây giờ là một giờ ba mươi phút trưa, tôi đang hoàn toàn tỉnh táo, tôi biết đây hoàn toàn không phải là một giấc mơ. Tôi đã nói với Verma và các bạn tôi về những gì đã xảy ra hồi đêm và hiện đang xảy ra với tôi. Verma nói:
– Anh sẽ làm gì?
Tôi nói với cô ta rằng, tôi cảm thấy đó là tiếng Chúa nói với tôi và tôi cần phải đi tới San Diego. Nàng nói nàng không muốn tôi đi nhưng nếu tôi muốn thì cứ đi. Tôi hỏi Pat:
– Bạn tôi có muốn đi với tôi xem chuyện gì xảy ra ở đó không.
Pat nói với tôi rằng hắn sẵn sàng, vì câu chuyện này giống như một trò chơi phiêu lưu mạo hiểm. Thế là tôi và Pat đi tới San Diego để tìm xem Hội Truyền Giáo Phúc Âm có hiện hữu thật không.
Chúng tôi vào trong phần đất San Diego và hỏi một người đi đường xem ông có biết Hội Truyền Giáo Phúc Âm ở đâu không? Ông ta chỉ cho chúng tôi địa chỉ trên nằm cách đó ba khu phố phía trước. Đến Hội Truyền Giáo, chúng tôi thấy người nấu bếp, anh ta đang sửa soạn bữa ăn chiều. Tôi nói với anh ta những gì đã xảy ra cho tôi. Anh nói tôi nên nói chuyện với cô Smith, mục sư của Hội Truyền Giáo (không phải là nữ tu Công giáo). Anh gọi điện thoại cho cô ta và cô muốn nói chuyện với tôi, tôi đã kể cho cô nghe câu chuyện của tôi, cô nói:
– Anh Rice, tôi không biết vì sao Thiên Chúa lại gởi anh đến đây chiều nay, bây giờ chúng tôi không có buổn chia sẻ nào. Tuy nhiên, chúng tôi có một buổi chia sẻ vào tối nay. Sao anh không ở lại để cầu nguyện và gặp gỡ trong buổi chia sẻ tối nay?
Tôi đồng ý lưu lại tối nay để tới cầu nguyện và gác máy. Khoảng bốn mươi lăm phút sau, cô ta gọi lại và hỏi người nấu bếp xem chúng tôi còn ở đó hay không. Anh ta trả lời vẫn còn và đưa điện thoại cho tôi. Cô ta nói:
– Anh Rice, tôi không dám chắc vì sao, nhưng tôi tin Thiên Chúa muốn cho anh dự buổi chia sẻ tối nay. Anh có vui lòng ở lại không?
Tôi trả lời là chúng tôi có cùng một cảm tưởng như thế nên chúng tôi sẽ ở lại để dự buổi chia sẻ.
Đó là một buổn chia sẻ tiêu biểu với nhiều bài hát và những lời bộc bạch tâm tình. Khi đến giờ dành cho người phát biểu chính của đêm đó, bà Smith bắt đầu giới thiệu người đó, tôi nhớ mình đã nhìn quanh và tự hỏi bà đang nói về ai vậy? Tôi đã rất kinh ngạc khi nghe bà ta giới thiệu tên tôi. Sự hoảng sợ xâm chiếm tâm trí tôi: “Tôi không phải là một nhà giảng thuyết. Tại sao lại giới thiệu tôi? Tôi không biết Thánh Kinh. Tôi không biết phải cầu nguyện thế nào, ngay cả tôi không biết tại sao tôi lại ở đây. Tôi chưa hề rao giảng một sứ điệp nào trong cuộc sống của tôi. Vì sao trên thế gian này có người đang giới thiệu tôi như là người nói trước công chúng tối nay?”
Tôi không biết phải làm gì, tôi vẫn ngồi ì ra đó. Mọi người hướng mắt về tôi chào đón. Tôi dám chắc mọi người kinh ngạc khi thấy tôi đứng dậy khỏi ghế để đi lên toà giảng. Cuối cùng, với hai đầu gối run như cầy sấy, tôi đã đứng trên toà giảng mà không biết mình sẽ phải làm gì khi đứng đó.
Tôi mở cuốn Thánh Kinh (không phải là trang tôi đã chọn trước vì tôi không hề đọc Thánh Kinh) và đặt nó lên trên toà giảng. Không biết làm thế nào, tôi mở đầu bằng một lời cầu nguyện, tôi thưa:
Lạy Chúa, đây là dân của Chúa. Nếu Chúa có thể sử dụng con vào việc gì thì Lạy Chúa, này con đây, xin hãy sử dụng con”.
Một tư tưởng đã đi qua tâm trí tôi sau khi tôi cầu nguyện. Tôi không biết rằng đó là lời Thánh Kinh mà tôi đã nghe hay đã đọc ở đâu đó. Khi tôi nhìn vào trang Thánh Kinh đang giở trước mặt, tôi không thể nào tin vào mắt của mình. Tôi đọc thấy những lời Thánh Kinh vừa chạy qua tâm trí tôi. Đoạn Thánh Kinh đó là:
“Đây là những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin, nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. Họ sẽ cầm được rắn và dù có uống nhằm thuốc độc thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh thì những người này sẽ được mạnh khoẻ” (Mc 16,17-18).
Tôi bắt đầu giảng bài giảng đầu tiên của tôi.
Tôi hạ giọng cách khó khăn nơi từ “sẽ”. Tôi nói:
– Thánh Kinh nói: “Những dấu lạ sẽ đi theo những ai có lòng tin… Họ đặt tay lên những người bệnh thì những người này sẽ được mạnh khoẻ”.
Tôi nhấn mạnh từ “sẽ” là một từ mạnh mẽ không hề có chút nghi ngờ hay bất tín. Tôi không biết sự can đảm này từ đâu đến nữa. Tuy nhiên, một cách nào đó tôi đã giảng cho chính mình. Tôi nói với mọi người, tôi không biết các bạn có nhu cầu gì nhưng Thiên Chúa đã hiện diện ở đây tối nay. Người muốn biết những nhu cầu của các bạn. Ngay chỗ tôi ở, Thiên Chúa đã nói điều ấy, tôi tin điều ấy nên bây giờ tôi đang ở đây. Hãy cầu nguyện. Đây khôgn phải là một bài giảng dài, có lẽ chỉ khoảng năm phút. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như mình đã giảng một tiếng rưỡi rồi vậy. Tiếng nói mà tôi đã nghe lại vang lên trong tôi một lần nữa. Bởi bây giờ, tôi biết đó là tiếng Chúa, Người nói:
“Một người đàn bà đang ở đây tối nay, bà ấy bị mù và Ta muốn phục hồi ánh sáng cho bà ấy”.
Hít một hơi dài tôi nói tiếp:
– Tôi tin Thiên Chúa vừa nói với tôi rằng, có một phụ nữ bị mù ở đây tối nay và Thiên Chúa muốn phục hồi ánh sáng cho bà ấy. Vậy có ai là người mù dự buổi chia sẻ tối nay không?
Từ nơi góc cuối của nhà nguyện, một bà già nhỏ bé giơ tay lên. Tôi nhớ lúc đó, tôi nghĩ thầm: “Ôi lạy Chúa, thật sự có một bà mù ở đây. Bây giờ tôi phải làm gì đây?”
Bà già được đưa tới phía trước cộng đoàn. Tôi hỏi bà già mù:
– Bà có tin thật sự, nếu tôi cầu nguyện cho bà, bà sẽ nhìn thấy không?
Tôi quá ngạc nhiên về câu trả lời của bà:
– Có, tôi tin.
Một lần nữa tôi không biết phải làm gì. Tiếp đó, tôi đặt tay lên trán bà và nói:
– Nhân danh Chúa Giêsu, bà hãy nhận lấy ánh sáng.
Kế đó, tôi thấy bà già mù ngã xuống sàn nhà. Tôi thất kinh:
– Ôi lạy Chúa, bây giờ con phải làm gì?
Tôi không ý thức được những gì đang xảy ra (không giống như điều đã xảy ra nơi Giáo hội Baptist mà tôi đã gia nhập). Một vài giây sau đó, bà già mù bắt đầu la lên:
– Tôi nhìn thấy rồi, tôi nhìn thấy rồi!
Thiên Chúa đã trả lại ánh sáng đôi mắt cho bà già này, đúng như lời Người đã phán. Tiếp đó, Thiên Chúa nói với tôi một lần nữa:
– Có một người đàn ông bị điếc ở đây. Ta muốn phục hồi chức năng nghe cho ông ta.
Tôi vừa chứng kiến Thiên Chúa phục hồi ánh sáng đôi mắt của một bà già mù loà. Nên, tôi biết tôi phải làm gì khi nghe tiếng nói của Chúa rồi, nên tôi can đảm hơn trong lần này, tôi nói:
– Thiên Chúa vừa nói với tôi rằng có một người đàn ông bị điếc ở đây. Xin ông hãy tiến lên đây vì Thiên Chúa muốn cho ông được nghe thấy.
Người đàn ông này đứng lên và tiến lên phía trước cộng đoàn. Tôi hỏi ông ta:
– Ông có tin rằng nếu tôi cầu nguyện cho ông, ông sẽ hết bị điếc không?
Ông ta trả lời:
– Có, tôi tin.
Tôi liền đặt tay lên trán ông và nói:
– Nhân danh Chúa Giêsu, ông đã hết bị điếc.
Ông cũng ngã xuống sàn (Tôi ngạc nhiên lắm, vì sao những người này lại ngã ra sàn, tôi đâu có đẩy họ đâu, chuyện gì xảy ra ở đây vậy?) Sau đó, tôi biết rằng đây là một kinh nghiệm mà người Tin lành gọi là “cái chết trong Thánh Thần”. Còn người Công giáo gọi kinh nghiệm này là “sự nghỉ ngơi trong Thánh Thần”. Một vài giây sau, người đàn ông đứng lên và tuyên bố mình đã nghe được, không còn bị điếc nữa. Khi đó, một người phụ nữ tiến lên phía trước, giơ đôi tay của bà ra trước mặt tôi và nói:
– Thiên Chúa có thể làm gì với đôi tay như thế này?
Đôi tay của bà bị viêm khớp làm cho ra cong vẹo, các khớp sưng lên những cục u lớn. Thiên Chúa nói với tôi:
“Hãy nói bà ta giơ hai tay lên cao cho mọi người thấy chúng và hãy ngợi khen Chúa”.
Và tôi nói bà làm những điều Chúa vừa dạy. Bà đứng đó với đôi tay đưa lên cao và cất tiếng ngợi khen và cảm tạ Chúa về những gì Người đã thực hiện giữa chúng tôi. Dì Smith tiến đến bên tôi, đặt tay trên tôi và nói những lời tiên tri. Dì nói:
– Tôi không lo lắng, Thiên Chúa sẽ cung cấp cho đứa bé mới sinh này mọi nhu cầu cần thiết.
Tôi không hiểu lời đó có ý nghĩa gì. Tôi nghĩ thầm: “Có phải Verma có thai lần nữa chăng hay có chuyện gì?”
Ba tuần sau, tôi ăn tối với cha vợ nơi nhà thờ của chúng tôi. Vị mục sư và con trai của ông đang ngồi đối diện với tôi và Mark, đứa con trai lớn của tôi. Vị mục sư nói với tôi rằng ông đã đóng cửa nhà thờ của ông, ông hoàn toàn thất vọng vì nhà thờ xây đã hai mươi mấy năm mà chỉ có ba tín đồ. Trong cuộc nói chuyện của chúng tôi, tôi nói với ông rằng tôi không thích chuyện đóng cửa bất cứ ngôi nhà thờ nào. Ông mục sư nói:
– Tốt thôi, khi nào anh nhận lấy trách nhiệm này anh mới thấy phải làm gì.
Tôi không biết vì sao tôi lại nói:
– Được, tôi sẽ nhận.
Ông hỏi tôi, có phải tôi đang nói đùa phải không. Tôi trả lời:
– Không, tôi không đùa.
Ông nói với tôi, nếu tôi nói chuyện nghiêm túc thì ông sẽ trình bày với người quản nhiệm khu vực về những gì ông đã suy nghĩ. Sau đó một vài ngày, ông mục sư gọi điện thoại cho tôi biết người Quản nhiệm khu vực muốn nói chuyện với tôi. Một tuần sau, ông mục sư và tôi đi tới Santa Ana, ở bang California để nói chuyện với ông Jefferies, người quản nhiệm khu vực. Ông Jefferies nói rằng, tôi có thể nhận nhà thờ đó như một thử nghiệm. Vì họ không có gì thiệt hại, đàng nào họ đã dự định đóng cửa nhà thờ đó rồi. Năm hay sáu tuần sau khi tôi giảng bài đầu tiên trong đời tại Hội Truyền Bá Phúc Âm ở San Diego, tôi trở thành mục sư của nhà thờ Vista. Khoảng ba tuần sau khi trở thành mục sư của nhà thờ này, tôi nghe có một cuộc canh thức đang diễn ra ở Fallbrook, một thành phố nhỏ cách Vista khoảng mười lăm dặm (1 dặm = 1609m). Tôi quyết định đi tới đó để xem xét. Tôi không biết bất cứ ai trong buổi chia sẻ này và cũng không ai ở đó biết tôi là ai. Người phụ trách bắt đầu giảng giải sứ điệp, ông bắt đầu cầu nguyện cho mọi người. Sau khoảng hai phút cầu nguyện cho mọi người, ông nhìn chằm chằm vào tôi.
– Xin mời anh thanh niên bước ra đây, Thiên Chúa muốn nói với anh một vài lời. Xin anh vui lòng?
Tôi biết ông ta đang nói với tôi, tuy nhiên, tôi vẫn cứ ngồi yên. Ông ta nói tiếp:
– Xin mời anh ngồi phía bên phải, người mang áo dạ đen.
Ông chỉ vào tôi và nói:
– Xin anh vui lòng bước ra đây, Thiên Chúa muốn tôi chuyển cho anh một lời.
Một lần nữa, tôi cứ ngồi yên, người phụ trách nài xin:
– Anh là một mục sư mới, anh vừa mới nhận chức được một thời gian ngắn. Xin mục sư vui lòng bước ra đây. Tôi có một lời của Thiên Chúa cho mục sư.
Tôi vẫn cứ ngồi yên, bất động (đến giờ phút này, tôi vẫn bối rối, có ai khác là mục sư trẻ, mang áo dạ đen ngồi bên phải nhà thờ, chắc ông ta đang nói với một người nào khác, đúng không? (Chắc thế!).
Người phụ trách nài xin lần cuối, ông nói:
– Hỡi mục sư, đây là lần cuối cùng tôi kêu gọi anh bước ra đây. Anh biết tôi đang nói với anh và tim anh đang đập mạnh giống như muốn văng ra khỏi ngực anh vậy. Xin mục sư vui lòng bước ra, tôi có một lời của Thiên Chúa cho anh.
Ông nói đúng, tim tôi đang đập mạnh đến nỗi tôi nghĩ nó muốn văng khỏi ngực tôi vậy. Cuối cùng, tôi đứng dậy và bước ra phía trước cộng đoàn và nói:
– Có phải tôi là người ông đang tìm kiếm không?
Người phụ trách nói:
– Phải, chính là anh, Bob Rice ạ! Điều gì khiến anh lâu bước ra vậy?
Không người nào trong ngôi nhà thờ này biết tôi là ai, mà sao người đàn ông này có thể gọi tên tôi, không có cách nào ông ta biết được tên tôi ngoại trừ có sự giúp sức của Thiên Chúa. Người phụ trách nói:
– Thưa mục sư, Thiên Chúa đã gởi cho tôi một câu Thánh Kinh để trao lại cho mục sư, câu Thánh Kinh đó là: “Tôi nói, tôi giảng mà chẳng có dùng lời lẽ khôn khéo hấp dẫn nhưng chỉ dựa vào bằng chứng xác thực của Thần Khí và Quyền Năng Thiên Chúa. Có vậy đức tin của anh em mới không dựa vào lẽ khôn ngoan người phàm nhưng dựa vào quyền năng Thiên Chúa” (1 Cr 2,4-5).
Thiên Chúa nói với tôi rằng tôi sẽ không rao giảng những gì tôi học được từ những người khác. Thiên Chúa dạy tôi chỉ dựa vào “bằng chứng xác thực của Thần Khí và Quyền Năng Thiên Chúa”. Người tỏ bày cho tôi biết nhà thờ của tôi là “đứa trẻ mới sinh”. Dì Smith đã nói về vấn đề này trong lời tiên tri của dì. Hơn nữa, Người đã ban cho tôi những gì tôi cần để làm mục sư cho nhà thờ này. Người dắt tôi đi từng bước trước dân của Người. Tôi không biết gì về việc mục vụ của mục sư ở nhà thờ. Tuy nhiên, tôi đã thấy những gì Thiên Chúa làm trong đêm tôi ở San Diego. Tôi bắt đầu tìm những đoạn có liên quan đến việc chữa bệnh trong Thánh Kinh. Mọi sứ điệp tôi rao giảng được việc chữ bệnh củng cố. Mỗi lần tôi giảng là có người nào đó được chữa lành và nhà thờ bắt đầu tăng thêm nhân số nhờ Thánh Thần và Quyền Năng của Thiên Chúa. Chúng tôi đã thấy nhiều người với đủ loại bệnh và tật nguyền đã được chữa lành. Tôi xin kể cho các bạn một số việc lành bệnh và những việc lạ lùng Chúa đã làm trong ngôi nhà thờ này.
Vào một tối Chúa Nhật, sau khi tôi đã giảng xong bài chia sẻ của tôi, Chúa tỏ lộ cho tôi biết qua những lời trong tâm trí về vấn đề của một người đàn ông. Tách riêng người đó bằng việc chúc mừng, tôi đã nói những gì Chúa tỏ lộ cho tôi và hỏi anh ta có phải đó là sự thật không? Chúa đã cho tôi biết ông ta mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối và bác sĩ cho biết ông ta chỉ còn sống hơn ba tuần nữa thôi. Người đàn ông nói đó là sự thật. Người đàn ông nói rằng vợ của ông đã xin phép bác sĩ cho cô ta mang ông đến buổi chia sẻ này của chúng tôi để được chữa lành. Khi buổi chia sẻ kết thúc, vợ của ông phải đưa ông trở lại nhà thương. Tôi đã xức dầu choong và cầu xin Thiên Chúa chữa ông khỏi bệnh ung thư này. Sau buổi chia sẻ, vợ ông chở ông trở lại nhà thương theo lệnh của bác sĩ.
Khoảng ba tuần sau, người đàn ông này và vợ ông trở lại nhà thờ của tôi. Họ nói với chúng tôi rằng, ngày hôm sau buổi chia sẻ người đàn ông được kiểm trả bằng một cuộc xét nghiệp và các bác sĩ không còn thấy một dấu vết nào của bệnh ung thư nữa. Một lần nữa, Thiên Chúa nói với tôi về người đàn ông này là một người thiếu một xương sườn. Tôi hỏi ông ta: “Sao ông lại thiếu một xương sườn?” Người đàn ông nói với tôi rằng khi những bác sĩ giải phẫu ông, họ cắt rời xương sườn và sau đó không thể đặt trở lại vào chỗ cũ được. Tôi đã xức dầu cho ông và cầu nguyện xin Chúa tạo nên cho ông một xương sườn mới trong ngực của ông. Trong khi tôi đang cầu nguyện cho ông, thì ông nói với tôi rằng ông cảm thấy nóng ran vùng ngực. Hai tuần sau, hai vợ chồng ông trở lại với tôi và cho tôi coi hai phim X quang, một phim trước buổi cầu nguyện và một phim sau buổi cầu nguyện. Thiên Chúa đã đặt một xương sườn mới vào lại ngực của người đàn ông trong tấm phim mới.
Vào một đêm, Chúa nói với tôi rằng có một người phụ nữ bị bệnh tim. Bà ta đã được bác sĩ cho biết nếu tim của bà cứ tiếp tục xấu đi thì bà cần phải ghép tim mới mong sống được. Khi tôi cầu nguyện cho bà, bà nói rằng bà cảm thấy một tiếng kêu o o nơi trái tim bà. Khi bà trở lại gặp bác sĩ của bà, ông không thể hiểu chuyện gì đã xảy ra mà bây giờ tim bà giống như tim của một thiếu nữ mạnh khoẻ. Khôgn chỉ có thế, Thiên Chúa còn đổi nhóm máu của bà nữa. Tại một buổi chia sẻ khác, một phụ nữ yêu cầu tôi cầu nguyện cho bà ta, bà muốn sinh con, nhưng không thể mang thai được vì một số nguyên nhân. Tôi đã xức dầu cho bà và cầu nguyện xin cho bà được thụ thai. Tôi nói với bà rằng bà sẽ có một đứa con trai. Chín tháng sau, bà sinh một đứa con trai bụ bẫm, cân nặng sáu pound bốn (1 pound = 0,453kg). Tôi sẽ kể cho các bạn một câu chuyện nữa để minh chứng.
Một hôm tôi được gọi tới bệnh viện vì một gia đình là thành viên nhà thờ của tôi đang ở đó. Họ có một người cháu sống chung với họ. Tuy nhiên, anh ta không phải là một kitô hữu và cũng không thamg ia sinh hoạt nơi bất cứ nhà thờ nào. Khi tôi đang trên đường tới bệnh viện, họ báo tin cho tôi biết anh ta đã chết trong một tai nạn xe hơi. Anh ta uống quá nhiều và lái xe quá nhanh nên không làm chủ được tay lái, đã đâm vào một gốc cây bên vệ đường. Cổ anh ta bị gãy hai chỗ. Toán tuần tra xa lộ California nói rằng anh ta đã chết, người tài xế lái xe cứu thương nói anh ta đã chết và bệnh viên cũng công bố anh ta đã chết trên đường tới bệnh viện. Thiên Chúa nói trong lòng tôi rằng nếu tôi đến với thi hài đã chết để khiển trách cái chết và ra lệnh cho sự sống trở lại với anh ta, anh ta sẽ sống lại. Tôi đã thấy Thiên Chúa làm nhiều điều kỳ diệu. Khi Người nói tôi làm một điều gì, không có vấn đề của những chuyện tầm phào nên tôi đã thực hiện. Tôi hỏi thi thể của anh ta hiện nay đang đặt ở đâu và đi tới nơi đặt thi hài của anh. Tôi xin được ở một mình vài phút với anh ta. Những nhân viên bệnh viễn nghĩ rằng tôi là một người bạn thân của người quá cố nên cho phép tôi được ở lại một mình vài phút với thi hài. Thật sự, tôi chưa bao giờ cầu nguyện cho người nào đã chết trước đó. Nếu đây không phải là việc bổn phận, tôi không muốn làm những việc này vì không muốn những nhân viên bệnh viện nghĩ rằng tôi là một tên điên. Khi tôi ở một mình với thi hài người đã chết, tôi chỉ đơn giản làm những gì Thiên Chúa đã bảo tôi làm. Tôi đặt tay trên thi thể đã lạnh cứng, khiển trách sự chết và ra lệnh cho sự sống trở lại với anh ta. Sự việc xảy ra tiếp đó là người thanh niên này ú ớ trong cuống họng bởi vì mọi đau đớn đã trở lại với thân xác anh. Nhân viên bệnh viện nghe tiếng ú ớ liền chạy vào, một người trong bọn nói:
– Ngón chân anh ta đang cựa quậy.
Họ liền đuổi tôi ra khỏi phòng và đẩy anh ta vào phòng cấp cứu
 
Bản Quyền Thuộc về: Dr. Bob Rice

Không có nhận xét nào