Header Ads

Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương I - Phần 4



Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương I - Phần 4

Một thiếu phụ viết thơ cho tôi và nói rằng cô ta xuống tinh thần quá mức. Cô ta đã gặp nhiều khó khăn và quên hết tự trọng. Cô bắt đầu ăn mặc lôi thôi lếch thếch.
-  “ Tôi đã tìm trong sự ăn uống một sự bù trừ, và tôi đã lên cân đến nỗi giống như một cái thùng tô nô. Chồng tôi đi tìm đàn bà khác và một ngày kia bỏ nhà ra đi, làm đơn ly dị”.
Các hóa đơn dồn dập đến. Thiếu phụ này sống căng thẳng và lại càng hay nghĩ đến tự tử.
-  “ Trong suốt thời gian này tôi không ngừng cầu nguyện. Tôi đọc sách thánh, đi nhà thờ, xin bạn bè cầu nguyện cho tôi. Các bạn công giáo của tôi khuyên nhủ: “Hãy giữ vững đức tin. Đừng nản lòng. Ngày mai sẽ khá hơn. Một hôm, một người bạn cho tôi quyển sách “ Từ ngục tù đến ca ngợi”. Tôi đọc qua, nhưng tôi không thể tin được rằng những điều nói trong đó đều nghiêm túc đáng tin. Một người biết suy nghĩ thì không thể lại đi cám ơn Chúa khi gặp tai họa. Nhưng càng đọc quyển sách ấy, tôi lại càng khóc”.

-  “Dần dần tôi thấy những điều ghi chép trong ấy đều đúng. Những đoạn văn trích trong Kinh Thánh đều nói là phải cảm tạ Chúa. Tôi đã đọc đi đọc lại Kinh Thánh mà không bao giờ hiểu cả”.
Cô đã nhất định bắt đầu cám ơn Chúa. Nghĩ cho cùng, cô có mất mát gì đâu. Cô đã mập đến nỗi cô biết rằng bệnh đau tim có thể phát ra bất cứ lúc nào. Với một niềm hy vọng yếu ớt, cô quỳ xuống cầu nguyện: “Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa vì cuộc sống của con hôm nay. Chúa đã để cho hoàn cảnh đưa đẩy con đến đây. Chúa đã không để cho mọi sự xảy ra như vậy nếu không phải vì một lợi ích lớn nhất cho con. Lạy Chúa, con yêu Chúa thật sự! Con biết rằng Chúa yêu con”.
Trong khi cô đang đọc kinh thì có tiếng chó sủa ông phát thư. Mỗi khi có khách đến, chó sủa inh ỏi. Đó là một trong những nguyên nhân làm cho cô ta bực mình. Cô đứng lên mắng chó như thường lệ, nhưng sực nhớ rằng: “Mình nên tạ ơn Chúa trong mọi sự! Vậy lạy Chúa, con tạ ơn Ngài vì con chó của con sủa không ngừng”.
Ông phát thư trao cho cô một lá thư. Cô nhận ra được tuồng chữ. Thật không tưởng tượng được, đã mấy tháng nay chồng cô không viết thơ cho cô! Chúa có thể trả lời mau như vậy được chăng? Tay run lẩy bẩy, cô bóc thơ và đọc: “ Nếu em muốn, chúng ta còn có thể tìm được một giải đáp cho vấn đề của chúng ta”.
Chúa thật sự đã canh giờ một cách tuyệt diệu. Người phụ nữ này đang ý thức được rằng tất cả có thể đổi thành sự lành. Cô xuống bớt cân. Người cô gọn lại và các bạn khen cô.
-  “ Lúc này chị trông khá lắm! Có chuyện gì vui vậy. Chị khác hẳn lúc trước”.
Cô còn giống như trước không? Có và không. Cô vẫn là con người đó, nhưng hiện nay đang sống trong một vũ trụ của đức tin. Cô biết rằng mỗi chi tiết của cuộc sống cô đều có ích lợi cho cô cả. Chồng cô đã trở về gia đình và họ đã sống hòa thuận với nhau. Cô viết cho tôi: “ Có những buổi sáng con thức dậy và thấy mình đang thưa với Chúa: “Lạy Chúa, con cám ơn Chúa cho ngày tốt đẹp này. Con yêu Chúa”.
Sự thay đổi đã bắt đầu trong cuộc sống khi cô chấp nhận với lòng tri ân tất cả những hoàn cảnh cô đã gặp.  Nơi đây đã được minh họa trong thực tế nguyên tắc thiêng liêng này là Chúa có một kế hoạch tuyệt diệu trên cuộc sống chúng ta. Nhưng Ngài chỉ có thể tiến hành các dự định của Ngài nếu chúng ta vui vẻ chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của chúng ta như nằm trong kế hoạch đó. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra nữa? Đó là việc của Ngài chứ không phải là việc của chúng ta.
Có những người không chấp nhận nguyên tắc ấy. Thấy có những biến chuyển trong cuộc đời của những người bắt đầu cảm tạ Chúa về mọi sự, thì họ cho rằng cũng dễ hiểu thôi. Họ chủ trương rằng: “một thay đổi thái độ là một nguyên nhân thay đổi hoàn cảnh. Đó là tâm lý thô sơ nhất. Khi bạn không còn than vãn nữa, bạn cảm thấy dễ chịu hơn; bạn vui cười và người chung quanh đối xử với bạn khác khi trước. Tất cả cuộc sống của bạn biến chuyển theo chiều tích cực”. Tôi đồng ý với câu: “ Hãy cười lên và người ta sẽ vui cười với bạn; cứ khóc đi và bạn sẽ khóc một mình”. Câu đó đúng đến một mức độ nào đó.
Ca ngợi Chúa còn đi xa hơn là thay đổi một thái độ. Quyền năng của sự ca ngợi Chúa không chỉ hệ tại trong những câu ngợi khen của chúng ta, cũng không thể hệ tại trong thái độ tri ân hay vui mừng của ta. Tất cả quyền năng mà chúng ta chứng kiến phát xuất từ Thiên Chúa. Chúng ta nên luôn nhớ điều này: chúng ta dễ rơi vào cạm bẫy tin rằng chúng ta có một quyền thế trên hoàn cảnh khi đã đọc vài kinh.
Khi chúng ta thật tình chấp nhận hoàn cảnh chúng ta đang phải sống, và khi chúng ta chân thành cảm tạ Chúa trong sự xác tín rằng những điều đó là do Chúa cho phép xảy tới, thì một sức lực thần thiêng biến đổi các biến cố đó khác hẳn với cách diễn tiến bình thường và tự nhiên của chúng ta.

Không có nhận xét nào