Quyền Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương I - Phần 6
Quyền
Năng Của Tâm Hồn Biết Ca Ngợi : Chương I - Phần 6
Trong
sách Ký Sự, chương 20, chúng ta có một ví dụ xuất sắc về những điều Chúa có thể
làm khi chúng ta ca ngợi Người.
Giôsaphát
là vua xứ Giuđa. Một ngày kia, ông khám phá rằng vương quốc bé nhỏ của ông đang
bị các địch thù liên minh bao vây: đó là con cháu Moab, con cháu Am-môn. Biết
rằng mình không có hy vọng nào thắng trận cả, Giôsaphát kêu lên cùng Chúa:
--
Chúng tôi đâu đủ lực lượng mà chống cự với quân số đông đảo dường ấy đương tràn
lẫn chúng tôi được?
-
Chúng con đâu đủ sức địch nổi đám dân đông đảo đến tấn công chúng con đâu.
Chúng con chỉ biết ngước mắt nhìn lên Ngài. (2Ký Sự 20,12).
Khi
chúng ta ca ngợi Chúa, điều tiên quyết là không nhìn vào tình hình và ngoại
cảnh mà chỉ chăm chú nhìn Chúa.
Hãy
để ý rằng: Giôsaphát không nhắm mắt trước các nguy co đang bao vây vương quốc
của ông như thế là không có thù địch nào ngay bên cạnh. Trái lại, ông thấy rõ
tình thế, nhận định được sự bất lực của mình và hướng về Chúa xin cứu trợ.
Chúng
ta không thể cố ý làm ngơ trước sự dữ đang quanh quẩn xung quanh ta, và chúng
ta phải đánh giá cho đúng. Điều này khiến chúng ta gia tăng lời ca ngợi Chúa,
cảm tạ Người can thiệp và hoàn toàn làm chủ sự dữ. Chúng ta không được để cho
nguy cơ đang rình chúng ta trong bóng tối đánh bại chúng ta, nhưng hãy nhìn
thẳng vào nó, đo lường được sự bất lực của chúng ta và quay mặt về phía Chúa.
Chúa nói với Giôsaphát: Các ngươi đừng sợ, đừng khiếp đảm trước đám dân đông
đảo này, vì cuộc chiến này không phải của các ngươi, nhưng là của Thiên Chúa.
(2 Ký Sự 20,15).
Đối
với tôi, đây là một lời tuyên bố kỳ diệu. Chúng ta không có khả năng kiềm chế
hoàn cảnh sống của chúng ta. Như vậy, cuộc tranh đấu này không phải là của
chúng ta mà là của Chúa! Trong trận này, các ngươi không phải chiến đấu, cứ
án binh bất động mà xem Đức Chúa, Đấng ở với các ngươi, sẽ giải thoát các ngươi
như thế nào. Sớm mai hãy ra đón chúng rồi Chúa sẽ phù hộ anh em. (2 Ký Sự
20,17)
Thật
là một lời hứa lạ lùng! Nhưng Chúa muốn cho Giôsaphát đứng tư thế nào trong khi
chờ đợi và quan sát Chúa hành động?
Sáng
hôm sau, Giôsaphát ra lệnh cho quân đội ông ... Vua cắt đặt những người ca hát
ngợi khen Đức Chúa. Họ mặc phẩm phục thánh, vừa đi trước quân binh vừa hát:
Hãy ngợi khen Đức Chúa, vì muôn ngàn đời, Chúa vẫn trọn tình thương (2Ký Sự
20,21).
Giôsaphát
dàn cảnh như thế đó, đối diện với đội binh đối phương sẵn sàng xông ra trận để
thanh toán Giuđa. Bạn có thể hình dung được phản ứng của quân địch khi thấy đám
ca sĩ tiến về phía họ để giao chiến không?
Tôi
là tuyên úy quân đội trong nhiều năm đã chứng kiến nhiều lần ra trận. Nhưng tôi
chưa bao giờ thấy một ông tướng ngồi yên chờ quân địch trong khi một nhóm ca sĩ
tấn công xông ra chiến trường.
Đó
hẳn là một ý kiến kỳ quặc phải không? Và trong một hoàn cảnh tương tự, lý trí
của chúng ta phải đầu hàng.
Có
người sẽ nói: Khi gặp đường cùng thì cũng nên ca ngợi Chúa vậy. Nhưng chúng
ta cũng đừng lố bịch. Châm ngôn có câu: Điều tối thiểu là phải chiến đấu trước
đã. Phải anh dũng chiến đấu. Rồi Chúa sẽ hoàn tất công việc.
Nhưng
còn Giôsaphát và quân của ông thì sao?
-
Khi họ cất tiếng reo mừng và ca ngợi, thì Đức Chúa gây mâu thuẫn giữa hàng ngũ
quân Am-mon, quân Mô-áp và dân vùng núi Xê-ia đang tiến đánh Giuđa. Thế là
chúng bị thảm bại. Con cái Am-mon và Mô-áp nổi lên chống lại dân cư vùng núi
Xê-ia để tru diệt và quét sạch đám dân này. Thanh toán đám này xong, con cái
Am-mon và Mô-áp giúp nhau tự hủy diệt. (2 Sử Ký 20,22-23)
Một
điều hiển nhiên là nếu Giôsaphát đã nói: Mình phải cầu may và nếu ông đã ra
lệnh tiến quân thì chắc chắn kết quả sẽ khác!
Nhiều
người trong chúng ta để cho các biến cố đánh bại là vì họ không chịu chấp nhận
để Chúa chiến đấu mà chỉ dùng sức họ mà thôi. Cả khi thấy mình bất lực trước
địch thù, chúng ta còn sợ trao tất cả cho Chúa, sợ dựa vào quyền uy của Ngài.
Chúng ta để cho lý trí chúng ta choán một chỗ quá rộng khi chúng ta tuyên bố:
Tôi không hiểu được, vậy tôi không tin.
Về
điểm này, lời của Chúa rất rõ ràng. Chúng ta chỉ có thể giải quyết được vấn đề
trong đức tin. Nhận ra rằng lời Chúa hứa là đúng. Chấp nhận đúng và dám tin sẽ
đưa chúng ta đến sự hiểu biết. Nguyên tắc mà trong Kinh Thánh đã nhiều lần
chứng minh: Phải chấp nhận và vâng phục trước khi hiểu biết tại sao.
Lý
do cũng dễ hiểu thôi. Tầm hiểu biết của chúng ta hạn hẹp làm sao thấu suốt được
kế hoạch cao vời của Chúa dành cho mỗi thụ tạo của Ngài. Và nếu chúng ta chỉ
hiểu rồi mới chấp nhận thì chúng ta chả chấp nhận bao nhiêu.
Giôsaphát
sẽ không bao giờ dám giao trận theo kiểu của Chúa, nếu ông đã muốn hiểu rõ.
Việc Chúa đề nghị và hứa hẹn quả không mấy hợp lý. Nhưng ông đã tin và ông phó
thác cho Chúa. Lý trí của ông hạ mình. Ông đã tin và trao phó tất cả cho Chúa.
Post a Comment